Trong khi Kiều My đang bị giam cầm trong chiếc lồng son của Thiên Bảo, thì ở bên ngoài, chú Ba đang như ngồi trên đống lửa. Lão đã hoàn toàn mất liên lạc với cô kể từ cái đêm cô được cho là "say rượu" và được Thiên Bảo đưa về. Chú Ba biết chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra.
Lão cố gắng dùng những mối quan hệ cũ để dò la tin tức, nhưng dinh thự của Kim Long là một nơi bất khả xâm phạm. Mọi thông tin về thiếu gia và người vệ sĩ mới của hắn đều được bảo mật tuyệt đối. Sự lo lắng và cảm giác bất lực gặm nhấm lão từng ngày. Lão chỉ có thể chắp tay cầu nguyện, hy vọng rằng cô gái nhỏ mà lão đã hứa với Lão đại sẽ bảo vệ, vẫn còn được bình an.
Trong penthouse, cuộc chiến tranh lạnh giữa Kiều My và Thiên Bảo đã kéo dài gần hai tuần. Cô vẫn im lặng. Hắn vẫn tiếp tục sự dày vò của mình. Nhưng cả hai đều đã đến giới hạn của sự chịu đựng.
Kiều My biết rằng, sự phản kháng tiêu cực này sẽ không đưa cô đến đâu cả. Nó chỉ làm cho cô thêm đau khổ. Cô cần phải tìm một con đường khác, một con đường có thể giúp cô thoát khỏi đây, hoặc ít nhất, là tìm ra sự thật.
Thiên Bảo cũng đã quá mệt mỏi. Hắn nhận ra, sự chiếm đoạt về thể xác không mang lại cho hắn sự thỏa mãn, mà chỉ mang lại thêm sự tội lỗi và căm ghét chính bản thân. Hắn không muốn một con búp bê vô hồn. Hắn muốn "A Tùng" mạnh mẽ, gai góc. Hắn muốn Lâm Kiều My kiêu hãnh.
Tối hôm đó, hắn không chạm vào cô. Hắn chỉ ngồi ở cuối giường, nhìn cô đang nằm quay lưng lại với mình.
"Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được nữa," hắn lên tiếng trước.
Kiều My im lặng.
"Nói chuyện với anh đi, My," hắn gọi tên thật của cô, giọng nói đã có sự mệt mỏi và một chút cầu xin. "Anh biết anh đã sai. Anh đã là một thằng khốn. Nhưng xin em, hãy nói chuyện với anh."
Sau một hồi lâu, cô mới từ từ ngồi dậy, kéo chăn che kín người. "Anh muốn nói gì?"
"Anh..." hắn ngập ngừng. "Anh không biết phải làm gì với em cả. Anh không thể giết em. Con gái của Lâm Kiên. Nhưng anh cũng không thể để em đi. Em muốn giết anh, muốn hủy hoại cả gia tộc anh."
"Vậy thì anh muốn gì ở tôi?" cô hỏi thẳng, ánh mắt nhìn xoáy vào hắn.
Câu hỏi của cô khiến hắn bối rối. Hắn muốn gì? Hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết rằng, hắn không muốn mất cô.
Thấy sự bối rối của hắn, Kiều My biết đây là cơ hội của mình. "Triệu Thiên Bảo, anh hãy thành thật trả lời tôi một câu," cô nói, giọng nói đầy sức nặng. "Anh có thật sự tin rằng, cha anh là một người quang minh chính đại, và cái chết của cha tôi là do nội bộ Hùng Kê thanh trừng lẫn nhau không?"
Câu hỏi của cô như một mũi dao, đâm thẳng vào một vết thương mà Thiên Bảo đã luôn cố gắng che giấu. Hắn chưa bao giờ hoàn toàn tin vào cha mình. Triệu Long là một con người tàn nhẫn, đa nghi. Và cái cách ông ta xử lý băng Hùng Kê sau cái chết của Lâm Kiên, quá nhanh chóng, quá gọn gàng, khiến hắn luôn có một sự nghi ngờ.
"Hay là," Kiều My nói tiếp, "anh chỉ đang cố gắng tự lừa dối chính mình? Anh sợ phải đối mặt với sự thật rằng, cha của mình là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi?"
"Im đi!" hắn gầm lên.
"Tại sao tôi phải im? Vì tôi đã nói đúng tim đen của anh sao?" cô cười nhạt. "Anh và tôi, có lẽ chúng ta không khác nhau nhiều đâu. Tôi bị ám ảnh bởi việc báo thù. Còn anh, anh bị ám ảnh bởi việc trốn chạy sự thật."
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, đưa ra một lời đề nghị. "Tôi sẽ không chống đối anh nữa. Tôi sẽ... ở lại đây. Nhưng với một điều kiện. Anh phải giúp tôi tìm ra sự thật về cái chết của cha tôi. Dù sự thật đó có kinh khủng đến mức nào. Anh dám không?"
Thiên Bảo nhìn cô, sững sờ. Cô đang đề nghị một cuộc giao dịch. Một thỏa thuận ngầm.
Hắn nhìn vào đôi mắt đầy thách thức của cô. Hắn thấy trong đó không chỉ có sự hận thù, mà còn có một khao khát cháy bỏng về sự thật. Và hắn nhận ra, hắn cũng có khao khát đó.
"Được," hắn gật đầu. "Tôi đồng ý."
Một thỏa thuận ngầm đã được thiết lập. Không có giấy tờ, chỉ có lời nói. Họ từ kẻ thù, kẻ giam cầm và người bị giam cầm, đã trở thành những người đồng lõa trong một cuộc tìm kiếm đầy nguy hiểm.