Lời cảnh cáo của Triệu Hùng khiến Thiên Bảo và Kiều My nhận ra, họ không thể tiếp tục điều tra một cách bị động nữa. Họ phải chủ động ra tay, buộc con cáo già kia phải lộ ra nhiều sơ hở hơn. Họ quyết định sẽ dựng lên một vở kịch mới, và sân khấu chính là buổi tiệc mừng thọ 60 tuổi của Lão đại Triệu Long.
Đây là một sự kiện cực kỳ quan trọng của cả gia tộc và băng Kim Long. Toàn bộ những nhân vật máu mặt nhất đều sẽ có mặt, bao gồm cả Triệu Hùng.
Kế hoạch của họ được chia làm hai phần.
Phần thứ nhất, Thiên Bảo sẽ tiếp tục đóng vai một thiếu gia ăn chơi, nhưng có thêm một chút "nổi loạn". Hắn sẽ công khai tỏ ra bất mãn với cha mình, phàn nàn về việc bị kiểm soát quá chặt chẽ, và bóng gió về việc muốn tự mình gây dựng sự nghiệp riêng. Mục đích là để tạo ra một hình ảnh "bất hòa" trong gia đình, một vết nứt để Triệu Hùng có thể lợi dụng.
Phần thứ hai, và cũng là quan trọng nhất, liên quan đến vai diễn của A Tùng. Kiều My sẽ không còn chỉ là một vệ sĩ. Cô sẽ phải trở thành một "gian thần", một kẻ có vẻ như đang có ảnh hưởng xấu đến thiếu gia.
Buổi tiệc diễn ra vô cùng xa hoa tại dinh thự chính của nhà họ Triệu. Thiên Bảo, đúng như kịch bản, đã uống rất nhiều rượu. Hắn bắt đầu gây sự với một vài người anh em họ, tỏ ra ngông cuồng và bất mãn.
"Cha lúc nào cũng chỉ biết đến công việc!" hắn nói lớn, cố tình để cho Triệu Hùng đang ngồi ở bàn gần đó nghe thấy. "Con cũng đã lớn rồi, con muốn có sự nghiệp của riêng mình! Con không muốn cứ mãi làm một cái bóng của ông ấy!"
Triệu Long, cha hắn, mặt mày sa sầm lại vì xấu hổ. Ông ta quát: "Mày im ngay cho tao! Đừng có làm loạn ở đây!"
Cuộc cãi vã của hai cha con trở thành tâm điểm của bữa tiệc. Triệu Hùng ngồi đó, môi nhếch lên một nụ cười hài lòng. Lão ta thấy được cơ hội của mình.
Đúng lúc đó, A Tùng, trong vai một vệ sĩ trung thành, đã bước đến dìu Thiên Bảo. "Thiếu gia, cậu say rồi. Để tôi đưa cậu về phòng nghỉ."
"Mặc kệ tao!" Thiên Bảo gạt tay A Tùng ra, nhưng lại loạng choạng suýt ngã.
A Tùng vẫn kiên nhẫn dìu hắn đi. Khi đi ngang qua bàn của Triệu Hùng, Thiên Bảo đột nhiên dừng lại, vỗ vai A Tùng và nói lớn: "Trong cả cái nhà này, chỉ có mày là hiểu tao nhất, A Tùng ạ! Bọn họ đều coi thường tao! Chỉ có mày mới là anh em tốt của tao!"
Rồi hắn quay sang nhìn Triệu Hùng. "Chú hai, sau này cháu có ra ngoài làm ăn riêng, chú phải giúp đỡ cháu và A Tùng đấy nhé!"
Vở kịch đã được diễn một cách hoàn hảo. Trong mắt Triệu Hùng lúc này, Thiên Bảo là một thằng nhóc ngu ngốc, bất mãn và dễ bị giật dây. Còn A Tùng, là một kẻ có vẻ rất được thiếu gia tin tưởng, một quân cờ tiềm năng mà lão ta có thể lợi dụng để kiểm soát Thiên Bảo.
Sau bữa tiệc, Triệu Hùng đã chủ động tìm gặp riêng A Tùng.
"Cậu là A Tùng?" lão ta hỏi, ánh mắt cáo già đánh giá "cậu vệ sĩ" từ đầu đến chân.
"Dạ, nhị Lão gia," A Tùng cúi đầu, giọng vẫn giữ vẻ lầm lì.
"Cậu có vẻ rất được thiếu gia tin tưởng," Triệu Hùng nói. "Nó là một đứa trẻ con, bồng bột. Ở bên cạnh nó, cậu phải khuyên răn nó đi vào con đường đúng đắn. Hiểu không?"
"Dạ, tôi hiểu."
"Tốt," Triệu Hùng gật đầu. Lão ta lấy ra một chiếc danh thiếp. "Đây là số riêng của tôi. Nếu thiếu gia có bất kỳ hành động hay kế hoạch gì khác thường, cậu phải báo cáo cho tôi biết ngay lập tức. Cậu làm việc cho thiếu gia, nhưng cũng là làm việc cho cả Kim Long. Tôi sẽ không để cho cậu phải chịu thiệt thòi đâu."
A Tùng nhận lấy tấm danh thiếp, không nói gì.
Khi A Tùng quay đi, nụ cười trên mặt Triệu Hùng càng thêm thâm hiểm. Lão ta đã có được một con chốt thí ngay bên cạnh cháu mình.
Lão ta không hề hay biết rằng, con chốt mà lão ta vừa thu phục, lại chính là lưỡi hái của tử thần đang chờ đợi để lấy đi mạng sống của lão. Vở kịch mới chỉ vừa mới bắt đầu.