nữ vương tái sinh

Chương 1: Tro Tàn Tái Sinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa tầm tã quất vào khung cửa kính của tầng thượng tòa nhà An Thịnh, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Trần Khánh An quỳ trên sàn, chiếc váy trắng hàng hiệu của cô đã lấm lem nước mưa và máu. Máu rỉ ra từ vết cắt trên trán, hòa cùng nước mắt, cay xè.

Trước mặt cô là hai con người mà cô từng yêu thương và tin tưởng nhất trên đời.

Lương Vỹ, vị hôn phu sắp cưới của cô, vẫn điển trai, lịch lãm trong bộ vest Zegna. Nhưng đôi mắt anh ta nhìn cô không còn sự dịu dàng, chỉ còn lại sự tham lam và đắc thắng. Đứng bên cạnh anh ta, khoác tay một cách đầy tình tứ, là Đan Tâm, cô bạn thân từ thuở nhỏ của Khánh An, người mà cô xem như chị em ruột.

"Tại sao?" Khánh An ngước lên, giọng nói khàn đặc, vỡ ra vì đau đớn. "Tại sao hai người lại làm vậy với tôi, với gia đình tôi?"

"Tại sao ư?" Đan Tâm bật cười, một tiếng cười chói tai. "Trần Khánh An, câu hỏi của mày thật ngây thơ. Mày hỏi tại sao ư? Vì tao ghét mày! Tao ghét cái vẻ tiểu thư cao cao tại thượng của mày! Tao ghét việc mày có tất cả mọi thứ mà không cần phải cố gắng! Còn tao, tao phải luôn đóng vai một cô bạn thân tội nghiệp, làm nền cho mày tỏa sáng!"

Lương Vỹ cúi xuống, dùng chiếc khăn tay lụa lau vết máu dính trên giày mình. "Khánh An à, đừng trách chúng tôi. Hãy trách em quá ngu ngốc. Em nghĩ anh yêu em thật sao? Anh chỉ yêu khối tài sản của An Thịnh mà thôi. Bây giờ, tất cả đã thuộc về anh và Tâm rồi."

Anh ta giơ lên một tập tài liệu. Đó là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần mà anh ta đã lừa cha cô ký vào lúc ông lâm bệnh nặng.

"Cha mẹ mày," Đan Tâm nói tiếp, giọng nói đầy ác độc, "đã không chịu nổi cú sốc này mà đi đoàn tụ với nhau dưới suối vàng rồi. Bây giờ, đến lượt mày đấy. Xuống đó mà làm một đại tiểu thư hiếu thảo nhé."

Từng lời, từng chữ của chúng như những nhát dao đâm nát trái tim Khánh An. Cha mẹ cô... đã chết? Tất cả là do hai con người này? Sự căm hận ngút trời dâng lên, át cả nỗi đau thể xác.

"Tao có làm ma," cô gầm lên, "cũng sẽ không tha cho chúng mày!"

"Vậy thì mày cứ làm ma đi." Lương Vỹ mỉm cười, rồi cùng với Đan Tâm, hắn ta tiến lại gần. Chúng nắm lấy tay và chân cô, lôi cô về phía lan can của sân thượng.

Mưa vẫn rơi. Gió vẫn gào thét. Bên dưới, thành phố Sài Gòn hoa lệ vẫn sáng rực ánh đèn, vô tình và lạnh lẽo. Cô bị chúng nhấc bổng lên. Trong một khoảnh khắc cuối cùng, ánh mắt tuyệt vọng của cô lướt qua con đường bên dưới. Và cô nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo. Một người đàn ông đứng cạnh một chiếc xe Rolls-Royce màu đen, đang ngước lên nhìn, khuôn mặt anh ta là một sự kinh hoàng không thể che giấu. Hoàng Thế Bảo. Tại sao anh ta lại ở đây?

Nhưng cô không còn thời gian để suy nghĩ nữa.

"Vĩnh biệt nhé, bạn thân."

Cơ thể cô bị đẩy ra khỏi lan can, rơi tự do vào khoảng không vô định. Gió rít bên tai, những ký ức cuối cùng vụt qua như một cuốn phim. Hình ảnh cha mẹ cô mỉm cười hiền hậu. Hình ảnh Lương Vỹ và Đan Tâm cười nói giả tạo. Và cuối cùng, là hình ảnh người đàn ông xa lạ với ánh mắt kinh hoàng.

Nếu có kiếp sau... cô thề trong những giây cuối cùng. Tao nhất định sẽ bắt chúng mày phải trả giá!


Rầm!

Một cú va chạm mạnh khiến ý thức của Khánh An bị kéo ra khỏi bóng tối. Đau. Cả người cô đau như bị xé ra làm trăm mảnh. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi. Tiếng máy móc "bíp... bíp..." đều đặn vang bên tai.

Mình... chưa chết sao?

Cô cố gắng mở mắt. Ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang khiến cô phải nheo mắt lại. Trần nhà màu trắng, tường màu trắng... Mọi thứ đều màu trắng. Đây là đâu?

Cô cử động ngón tay. Cô vẫn còn cảm giác. Cô từ từ đưa tay lên, sờ lên mặt mình. Làn da mịn màng, không một vết sẹo. Vết cắt trên trán cũng đã biến mất. Cơ thể này... không đau nhức như vừa rơi từ trên cao xuống. Nó chỉ ê ẩm, mệt mỏi.

"Con tỉnh rồi! Bác sĩ ơi! Con gái tôi tỉnh rồi!"

Một giọng nói quen thuộc, nghẹn ngào vang lên. Mẹ cô.

Khánh An quay đầu lại. Mẹ cô, bà Lan, đang lao về phía giường bệnh, nước mắt giàn giụa. Theo sau là cha cô, ông Toàn, khuôn mặt cũng đầy vẻ mừng rỡ và nhẹ nhõm.

Cha? Mẹ?

Không thể nào. Họ... họ đã chết rồi mà?

"An của ba, con thấy trong người thế nào? Có nhận ra ba mẹ không?" Ông Toàn lo lắng hỏi.

Đầu óc Khánh An quay cuồng. Chuyện gì đang xảy ra? Đây là ảo giác trước khi chết sao?

Cô nhìn quanh phòng bệnh. Ánh mắt cô dừng lại ở một tờ lịch treo tường. Dòng chữ trên đó khiến cả người cô như bị sét đánh.

Thứ Hai, ngày 11 tháng 8 năm 2020.

Năm 2020? Tức là... năm năm trước?

Cô đã quay trở lại. Quay trở lại thời điểm năm năm trước khi bi kịch xảy ra.

Một y tá bước vào, mỉm cười. "Chúc mừng gia đình. Bệnh nhân đã tỉnh lại sau một tuần hôn mê. Đúng là kỳ tích."

Hôn mê? À, phải rồi. Cô nhớ ra rồi. Vào thời điểm này, cô đã gặp một tai nạn xe hơi nhỏ trên đường đi dự một bữa tiệc. Cú va chạm không nặng, nhưng đầu cô bị đập vào cửa kính, gây chấn động và khiến cô hôn mê suốt một tuần.

Thì ra là vậy. Ông trời đã nghe thấy lời thề của cô. Đã cho cô một cơ hội.

Một cơ hội để làm lại tất cả.

Cô nhìn cha mẹ mình, hai người vẫn còn sống, vẫn còn khỏe mạnh. Nước mắt cô tuôn ra, nhưng lần này là nước mắt của sự biết ơn và hạnh phúc.

"Ba, mẹ... Con không sao." Cô nói, giọng nói vẫn còn yếu.

Cô phải diễn. Cô phải đóng vai một Trần Khánh An hai mươi tuổi, một cô tiểu thư vừa mới tỉnh lại sau tai nạn, vẫn còn ngây thơ, vẫn còn tin vào tình yêu màu hồng.

Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính cửa sổ. Một khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp. Nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đó, không còn là sự trong sáng. Mà là sự lạnh lẽo của một linh hồn đã đi qua cái chết, và ngọn lửa hận thù đang bùng cháy dữ dội.

Lương Vỹ. Đan Tâm.

Kiếp này, trò chơi đã thay đổi rồi. Tao sẽ không còn là con mồi nữa.

Tao sẽ là thợ săn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×