nữ vương tái sinh

Chương 2: Diễn Trò


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vài ngày nằm viện để theo dõi, Khánh An cuối cùng cũng được về nhà. Ngày cô xuất viện, Lương Vỹ và Đan Tâm cũng có mặt. Chúng diễn một vở kịch hoàn hảo. Lương Vỹ ra dáng một vị hôn phu mẫu mực, ân cần dìu cô ra xe, chu đáo đến từng chi tiết. Đan Tâm thì luôn ở bên cạnh, tay cầm túi xách, miệng không ngớt hỏi han, ra vẻ một cô bạn thân lo lắng hết mực.

Khánh An, trong vai một cô gái yếu đuối vừa qua cơn bạo bệnh, cũng diễn rất tròn vai. Cô tựa người vào Lương Vỹ, mỉm cười cảm kích với Đan Tâm. Nhưng ẩn sau hàng mi đang rũ xuống, ánh mắt cô lạnh như băng. Cô quan sát từng cử chỉ, từng ánh mắt của chúng. Cái cách tay của Lương Vỹ "vô tình" chạm vào eo của Đan Tâm khi hắn nghĩ cô không để ý. Cái nhìn đầy ẩn ý mà chúng trao cho nhau sau lưng cha mẹ cô. Rõ ràng, mối quan hệ bất chính của chúng đã bắt đầu từ rất lâu rồi, chỉ có con ngốc là cô của kiếp trước là không hề hay biết.

Chiếc xe lăn bánh về lại căn biệt thự của nhà họ Trần, một tòa biệt thự lộng lẫy nằm trong khu Thảo Điền yên tĩnh. Khi chiếc cổng sắt quen thuộc mở ra, khi cô nhìn thấy những người làm cũ, đặc biệt là bác Lộc, người quản gia đã phục vụ gia đình cô từ khi cô còn nhỏ, trái tim Khánh An lại quặn thắt. Kiếp trước, sau khi gia đình cô phá sản, bác Lộc đã vì bảo vệ cô mà bị đám người của Lương Vỹ đánh gãy chân. Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch đó xảy ra. Cô sẽ bảo vệ tất cả những người mà cô yêu thương.

"Mừng tiểu thư đã về nhà." Bác Lộc cúi đầu, giọng nói đầy xúc động.

"Cảm ơn bác." Khánh An mỉm cười, một nụ cười thật sự ấm áp.

Cô trở về căn phòng của mình. Mọi thứ vẫn như cũ. Căn phòng màu hồng phấn, đầy những con gấu bông và những cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Đó là thế giới của Trần Khánh An hai mươi tuổi. Một thế giới ngây thơ và màu hồng. Nhìn nó, cô cảm thấy vừa xa lạ vừa chán ghét.

Lương Vỹ và Đan Tâm cũng vào phòng cô, tiếp tục vở kịch của mình.

"An An, cậu thấy trong người thế nào rồi? Có cần tớ ở lại đêm nay chăm sóc cậu không?" Đan Tâm nói, tay còn ra vẻ chu đáo sửa lại gối cho cô.

"Không cần đâu, tớ ổn rồi." Khánh An đáp, giọng yếu ớt. "Cậu và anh Vỹ cũng về nghỉ đi, mấy hôm nay đã vất vả cho hai người rồi."

"Vất vả gì chứ. Chăm sóc cho em là trách nhiệm của anh mà, vợ chưa cưới." Lương Vỹ ngồi xuống mép giường, định nắm lấy tay cô.

Khánh An khéo léo rụt tay lại, giả vờ ho khan. "Em hơi mệt. Em muốn nghỉ ngơi một lát." Cô cố tình tạo ra một khoảng cách. Cô không thể chịu đựng được sự đụng chạm của kẻ đã giết chết mình.

Lương Vỹ có chút sững lại, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Hắn ta chỉ nghĩ là cô còn yếu.

Sau khi tiễn hai kẻ đạo đức giả đó về, lớp mặt nạ của Khánh An lập tức rơi xuống. Cô đi vào phòng tắm, xả nước lạnh thật mạnh lên mặt mình. Cô cần sự lạnh lẽo này để giữ cho mình tỉnh táo, để dập tắt đi ngọn lửa hận thù đang chực chờ bùng nổ.

Bình tĩnh nào, Trần Khánh An. Vở kịch chỉ mới bắt đầu thôi.

Cô biết, để báo thù, chỉ có sự căm hận là không đủ. Cô cần có quyền lực. Cô cần phải hiểu rõ An Thịnh, hiểu rõ chiến trường mà mình sắp bước vào.

Tối hôm đó, trong bữa cơm gia đình, cô đã bắt đầu nước cờ đầu tiên của mình.

"Ba ơi," cô nói với cha, ông Toàn, giọng nói có chút nũng nịu của một cô con gái. "Sau lần tai nạn này, con đã suy nghĩ rất nhiều."

"Con gái của ba suy nghĩ gì nào?" Ông Toàn gắp cho cô một miếng cá, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.

"Con thấy mình thật vô dụng," cô nói, vẻ mặt đầy hối lỗi. "Con sắp hai mươi mốt tuổi rồi, sắp kết hôn với anh Vỹ, trở thành con dâu của nhà họ Lương. Vậy mà con lại không biết một chút gì về công việc kinh doanh của gia đình mình. Lỡ sau này có ai hỏi, con biết nói gì chứ?"

Bà Lan, mẹ cô, nghe vậy thì gạt đi. "Con gái con đứa, biết mấy chuyện đó làm gì cho mệt đầu. Cứ ở nhà an nhàn, sau này có chồng lo là được rồi."

Đó chính là cách suy nghĩ đã hại chết cả gia đình cô ở kiếp trước.

"Không đâu mẹ," Khánh An quay sang cha. "Ba à, hay là... ba dạy cho con về công việc kinh doanh được không ạ? Con không cần phải làm gì lớn lao đâu, con chỉ muốn học hỏi một chút, để sau này có thể phụ giúp được cho ba và anh Vỹ."

Lời đề nghị của cô khiến ông Toàn vô cùng bất ngờ và vui sướng. Ông luôn mong mỏi cô con gái rượu của mình có thể trưởng thành hơn, nhưng cô lại chỉ ham mê văn thơ. Nay cô lại chủ động muốn học hỏi, làm sao ông không vui cho được?

"Được! Được chứ!" Ông gật đầu lia lịa. "Con gái của ba cuối cùng cũng lớn thật rồi. Được, ngày mai con cứ đến công ty cùng ba. Ba sẽ bắt đầu dạy cho con từ những thứ cơ bản nhất."

Khánh An cúi đầu, che giấu nụ cười lạnh lẽo đang nở trên môi. Mồi đã cắn câu.

Đêm đó, cô không ngủ. Cô ngồi trong thư phòng của cha, nơi mà trước đây cô chưa bao giờ bước vào. Trên bàn là những tập báo cáo tài chính, những bản kế hoạch dự án dày cộp. Với người khác, chúng là những con số vô hồn. Nhưng với cô, người đã biết trước kết cục, chúng chính là tấm bản đồ dẫn đến kho báu, cũng là tấm bản đồ chỉ ra những cạm bẫy chết người.

Cô lật từng trang, đôi mắt sắc bén, phân tích từng con số. Ngọn lửa báo thù trong cô đang bùng cháy, nhưng cái đầu của cô lại vô cùng lạnh. Vở kịch của một cô tiểu thư ngây thơ đã kết thúc. Giờ là lúc Nữ vương bắt đầu cuộc đi săn của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×