Những ngày sau khi bản giao kèo được thiết lập, cuộc sống của Trần Khánh An bước vào một guồng quay mới, đầy căng thẳng nhưng cũng vô cùng có mục đích. Mối quan hệ giữa cô và Hoàng Thế Bảo được vận hành đúng như một cuộc giao dịch lạnh lùng. Ban ngày, họ là những đối tác thầm lặng. Anh cung cấp cho cô những thông tin, những nguồn lực mà cô cần. Cô đáp lại bằng những "lời tiên tri" sắc bén về các cơ hội đầu tư, giúp đế chế Hoàng Long của anh càng thêm vững chắc. Ban đêm, họ thực hiện điều khoản còn lại của bản giao kèo. Những cuộc thân mật của họ vẫn nồng cháy, mãnh liệt, nhưng không hề có sự dịu dàng của tình yêu, chỉ có sự va chạm của hai kẻ mạnh đang thăm dò và khẳng định chủ quyền lên đối phương.
Khánh An không cho phép mình lún sâu. Trái tim cô đã chết một lần, kiếp này, nó chỉ tồn tại để báo thù.
Và nước cờ đầu tiên trong ván cờ báo thù của cô nhắm vào kẻ mà cô từng xem là bạn thân nhất: Đan Tâm.
Kiếp trước, Khánh An nhớ rất rõ, chính Đan Tâm là người đã đề xuất một chiến dịch marketing vô cùng thành công cho bộ sưu tập trang sức mới mang tên "Vũ Điệu Phượng Hoàng". Chiến dịch đó đã giúp cô ta, từ một thực tập sinh mờ nhạt, ghi được dấu ấn lớn trong lòng cha cô và ban giám đốc, chính thức bước một chân vào hàng ngũ quản lý của An Thịnh. Nhưng sự thật là, ý tưởng cốt lõi của chiến dịch đó đã bị cô ta ăn cắp một cách trắng trợn từ một nhân viên thiết kế nhỏ trong phòng marketing, một cô gái hiền lành sau đó đã bị Đan Tâm dùng thủ đoạn để đuổi việc.
Kiếp này, Khánh An sẽ không để cho Đan Tâm có cơ hội đó. Cô sẽ tự tay bóp chết con đường thăng tiến của ả ngay từ trong trứng nước.
Cô bắt đầu kế hoạch của mình. Với tư cách là một "tiểu thư đang học việc", cô xin cha được thực tập ở phòng marketing. Lương Vỹ và Đan Tâm, nghĩ rằng cô chỉ ham vui và muốn ở gần vị hôn phu, đã không một chút nghi ngờ, thậm chí còn vui vẻ chào đón.
Khánh An đóng vai một cô gái ngây thơ, ham học hỏi. Cô nhanh chóng lấy được cảm tình của mọi người trong phòng. Cô cũng nhanh chóng tìm ra được cô nhân viên thiết kế có ý tưởng thiên tài nhưng lại nhút nhát kia.
Cô biết, Đan Tâm sẽ trình bày kế hoạch của mình trong buổi họp chiến lược vào cuối tháng. Cô chỉ còn hai tuần.
Cô nhốt mình trong phòng làm việc, dồn hết tâm sức. Cô không chỉ đơn giản là lấy lại ý tưởng bị đánh cắp. Cô dùng tầm nhìn của một người đến từ tương lai, kết hợp với bộ óc thông minh của mình, để nâng cấp bản kế hoạch đó lên một tầm cao mới. Cô phân tích xu hướng thị trường, tâm lý khách hàng, và vạch ra một chiến lược truyền thông đa nền tảng vô cùng chi tiết và táo bạo, một chiến lược đi trước thời đại này ít nhất là ba năm.
Nhưng có được kế hoạch là một chuyện, làm sao để nó được trình lên ban giám đốc với tên của cô lại là chuyện khác. Cô không có đủ tư cách.
Cô cần đến "kim chủ" của mình.
Tối hôm đó, cô gửi bản kế hoạch hoàn chỉnh cho Hoàng Thế Bảo. "Đây là kế hoạch của tôi," cô nhắn gọn. "Tôi cần anh dùng sức ảnh hưởng của mình để nó được đặt lên bàn của cha tôi, với tên của tôi là người đề xuất. Phải thực hiện trước buổi họp chiến lược tuần sau."
Thế Bảo, sau khi đọc xong bản kế hoạch, đã vô cùng kinh ngạc. Nó quá chi tiết, quá sắc bén. Anh không ngờ cô gái nhỏ bé này lại có một bộ óc kinh doanh đáng gờm đến vậy. Anh không hỏi nhiều, chỉ trả lời một chữ: "Được."
Ngày hôm sau, ông Toàn, cha của Khánh An, nhận được một cuộc điện thoại từ ông Long, một cổ đông lớn của An Thịnh, cũng là một đối tác làm ăn lâu năm của Hoàng Long.
"Chào anh Toàn," ông Long nói, giọng vui vẻ. "Nghe nói An Thịnh sắp ra mắt bộ sưu tập mới phải không? Tôi cũng có nghe loáng thoáng về một bản kế hoạch marketing đột phá do chính ái nữ của anh chấp bút. Anh có một cô con gái giỏi thật đấy. Nếu kế hoạch đó được thông qua, cá nhân tôi sẵn sàng tăng thêm 5% vốn đầu tư vào An Thịnh."
Ông Toàn nghe xong thì ngơ ngác. Kế hoạch nào? Con gái ông làm gì có kế hoạch nào? Nhưng lời nói của một cổ đông lớn như ông Long lại không thể xem thường. Ông lập tức cho gọi con gái vào hỏi.
Khánh An, với vẻ mặt "ngây thơ", đã trình cho cha xem bản kế hoạch mà cô "chỉ mới phác thảo chơi".
Ông Toàn càng xem càng kinh ngạc. Nó quá xuất sắc. Ông lập tức triệu tập một cuộc họp hội đồng quản trị đột xuất ngay trong chiều hôm đó.
Buổi họp diễn ra, Lương Vỹ và Đan Tâm hoàn toàn không được báo trước. Khi ông Toàn trịnh trọng giới thiệu bản kế hoạch của Khánh An, cả hai đã chết sững.
Đó... đó là ý tưởng của Đan Tâm, nhưng lại được phát triển một cách hoàn hảo hơn gấp trăm lần. Làm sao có thể?
"Thưa ba, thưa các chú," Khánh An đứng lên, tự tin trình bày. "Đây chỉ là một vài ý tưởng non nớt của con trong quá trình học việc. Con rất mong nhận được sự chỉ dạy của mọi người, đặc biệt là của anh Vỹ và chị Đan Tâm, những người có kinh nghiệm hơn con rất nhiều."
Cô nói một cách khiêm tốn, nhưng lại là một sự sỉ nhục không thể nào đau hơn.
Ban giám đốc, sau khi nghe xong, đã vỗ tay tán thưởng không ngớt. Kế hoạch được thông qua ngay lập tức. Và ông Toàn, trong niềm tự hào vô bờ bến, đã ra một quyết định.
"Kể từ hôm nay," ông tuyên bố. "Khánh An sẽ chính thức được bổ nhiệm làm phó phòng marketing, trực tiếp phụ trách dự án này."
Lương Vỹ và Đan Tâm ngồi đó, mặt mày trắng bệch, không nói được lời nào. Kế hoạch hoàn hảo của chúng đã bị phá sản. Con thỏ non mà chúng xem thường, không biết từ lúc nào, đã biến thành một con sói, nhe nanh cắn lại một cú chí mạng.
Khi cuộc họp kết thúc, Đan Tâm nhìn Khánh An bằng một ánh mắt đầy căm phẫn. Khánh An chỉ đáp lại bằng một nụ cười bình thản, lạnh lẽo.
Đan Tâm, đây mới chỉ là món khai vị thôi. Vở kịch hay, vẫn còn ở phía sau.
Nước cờ đầu tiên, Nữ vương đã toàn thắng.