Chiều muộn, bầu trời Hà Nội rực lên một màu cam nhạt, từng tia nắng cuối ngày len qua những tán bằng lăng tím đã thưa hoa. Con phố nhỏ ven hồ tấp nập người qua lại, tiếng cười nói, tiếng xe cộ hòa lẫn vào nhau, tạo nên âm thanh quen thuộc của một thành phố vừa ồn ào vừa ấm áp.
Lan bước vội trên vỉa hè, chiếc túi vải đeo chéo lắc lư theo nhịp chân. Cô vừa tan ca làm thêm ở quán cà phê, trong đầu còn lo lắng về bài tập chưa kịp hoàn thành. Vừa đi, cô vừa cắm cúi kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, không để ý phía trước có một bóng người đang dừng lại.
“Ôi!” – tiếng kêu bật ra khi cô va thẳng vào người ấy. Điện thoại rơi xuống đất, còn tập hồ sơ trên tay đối phương cũng văng tung tóe.
Lan hoảng hốt cúi xuống nhặt, miệng lắp bắp:
“Xin lỗi… xin lỗi anh, em không để ý đường.”
Người đàn ông cúi theo, bàn tay anh vô tình chạm nhẹ tay cô khi cùng nhặt những tờ giấy bay lả tả. Ánh mắt anh dừng lại, và trong khoảnh khắc đó, cả hai đều hơi khựng lại.
Anh cao lớn, gương mặt góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa chút mệt mỏi nhưng sáng lên khi nhìn cô. Bộ vest màu xám khiến anh nổi bật giữa dòng người, rõ ràng là một người đàn ông thuộc về thế giới chỉnh chu, thành đạt.
“Không sao.” – anh khẽ cười, giọng trầm ấm. – “Điện thoại của em bị xước rồi.”
Lan cầm lại chiếc điện thoại, quả thật mặt kính đã nứt một vệt nhỏ. Nhưng thay vì bực bội, cô lại bất ngờ cảm thấy nhẹ nhõm. Giống như điều quan trọng ở khoảnh khắc này không phải chiếc điện thoại, mà là ánh mắt người xa lạ kia.
Anh cẩn thận sắp lại hồ sơ, đưa tay phủi bụi khỏi bìa giấy, rồi nhìn cô:
“Em học đại học gần đây à?”
Lan hơi ngạc nhiên:
“Sao anh biết?”
“Cái thẻ sinh viên rơi ra.” – anh mỉm cười, chỉ vào góc tập giấy.
Cô đỏ mặt, vội nhét thẻ vào túi. “Vâng… em học năm cuối.”
Anh gật gù, ánh nhìn có chút hứng thú. Trước khi kịp nói gì thêm, điện thoại trong túi áo anh reo vang. Anh nghe máy, giọng nói thoáng thay đổi – lạnh lùng, dứt khoát, khác hẳn khi trò chuyện với cô.
Lan đứng lặng, không hiểu vì sao tim lại đập nhanh đến thế. Chỉ là một cuộc chạm mặt tình cờ thôi mà, sao cô lại để tâm?
Cuộc gọi kết thúc, anh quay sang, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chỉ để lại một câu:
“Cảm ơn em đã giúp nhặt giấy. Hẹn gặp lại.”
Rồi anh vội vã rời đi, dáng người hòa vào dòng người nơi ngã rẽ.
Lan đứng đó thêm vài giây, gió chiều khẽ lùa vào tóc, mang theo cảm giác khó gọi tên. Trong lòng cô, một tia sáng nhỏ vụt lóe lên, dịu dàng mà bất ngờ.
Cô không biết rằng, cuộc va chạm hôm nay sẽ trở thành điểm khởi đầu cho một hành trình dài, nơi mà tình yêu, nước mắt và định mệnh đan xen, để rồi đưa hai con người xa lạ vào chung một vòng xoay mang tên trái tim.