Chiều hôm ấy, trời bất ngờ đổ mưa to. Lan vừa tan ca làm thêm ở quán cà phê, áo sơ mi mỏng dính nước, dáng vẻ lấm tấm mệt mỏi. Cô đứng nép dưới mái hiên, tay ôm chặt túi xách cũ, trong lòng thấp thỏm. Minh đã hứa sẽ đến đón, nhưng mưa rơi mỗi lúc một nặng, điện thoại thì im lìm.
Khi gần tuyệt vọng, ánh đèn xe ô tô quen thuộc dừng trước cửa quán. Lan khẽ thở phào, nhưng nụ cười chưa kịp nở thì khựng lại. Trong xe, ngoài Minh, còn có một cô gái ngồi ghế phụ, diện váy trắng tinh khôi, trang điểm nhẹ nhàng. Minh vội mở cửa, chạy ra cầm ô che cho Lan.
“Xin lỗi, anh đến muộn. Trời mưa đường kẹt quá.” – Minh nói, giọng có phần lúng túng.
Lan gượng gạo gật đầu, mắt lướt qua cô gái trong xe. Người đó cũng quay lại, khẽ mỉm cười chào, nhưng trong ánh nhìn dường như có chút dò xét.
Trên đường về, không khí trong xe lặng nặng. Cô gái kia thi thoảng cất lời:
“Minh à, dự án hôm nay chúng ta bàn vẫn còn vài điểm cần sửa. Mai anh có rảnh không, mình gặp lại nhé?”
Minh đáp: “Ừ, mai anh sẽ sắp xếp.”
Chỉ một câu ngắn, nhưng khiến lòng Lan nhói lên.
Đến gần nhà Lan, Minh quay sang:
“Anh đưa em vào nhé.”
Lan vội lắc đầu:
“Thôi, anh còn bận, để em tự vào.”
Nói rồi, cô mở cửa xe bước xuống, không ngoái lại.
Đêm ấy, cô trằn trọc mãi. Dù lý trí mách bảo rằng cô gái kia chỉ là đồng nghiệp, rằng Minh bận công việc, rằng chẳng có gì để nghi ngờ, nhưng trái tim vẫn nặng nề. Hình ảnh hai người ngồi cạnh nhau trong chiếc xe sang cứ quẩn quanh tâm trí.
Hôm sau, Lan không nhắn tin cho Minh. Anh gọi, cô chỉ trả lời ngắn gọn, lấy lý do bận học. Minh cảm nhận được sự khác lạ, bèn tìm đến quán cà phê nơi cô làm.
“Lan, em giận anh à?” – Minh nắm tay cô, ánh mắt sốt sắng.
Lan cắn môi, cúi đầu:
“Em… chỉ thấy mình không thuộc về thế giới của anh. Hôm qua nhìn hai người bên nhau, em thấy rõ khoảng cách ấy.”
Minh thở dài, kéo cô ngồi xuống ghế.
“Ngốc quá. Cô ấy chỉ là cộng sự thôi, bọn anh đang làm chung một dự án. Anh thừa nhận, anh bất cẩn khi để em phải khó chịu. Nhưng Lan này…” – Anh ngừng lại, siết chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình – “Thế giới của anh, phải có em mới trọn vẹn.”
Nước mắt lưng tròng, Lan nhìn Minh, nỗi hoang mang tan chảy trong sự chân thành. Cô khẽ gật đầu, lòng thầm nhủ: chỉ cần anh còn muốn nắm tay, cô sẽ tin, sẽ đi cùng.
Mưa ngoài cửa sổ ngừng rơi. Ánh nắng xiên qua những kẽ lá, rọi xuống con phố nhỏ. Họ ngồi bên nhau, như thể chưa từng có hiểu lầm, chỉ còn hai trái tim đang đập chung một nhịp.
Nhưng Lan không biết, những vết rạn dù nhỏ bé, khi tích tụ, sẽ thành hố sâu ngăn cách. Và hôm nay, giữa yêu thương, một vết nứt đã âm thầm xuất hiện.