Những ngày ngọt ngào trôi qua tưởng chừng chẳng có gì có thể phá vỡ. Minh và Lan vẫn gặp nhau, vẫn nhắn tin, vẫn chia sẻ mọi vui buồn. Nhưng dần dần, những điều ở thế giới ngoài kia bắt đầu len lỏi vào mối quan hệ của họ – như một làn khói mờ, vừa mỏng manh vừa nặng nề.
Một buổi tối, sau khi đưa Lan về nhà, Minh đứng lặng trước cổng nhỏ, ánh đèn vàng leo lét hắt xuống con ngõ yên tĩnh. Ngôi nhà của Lan cũ kỹ, tường bong tróc, cửa sắt kẽo kẹt. Ông bà ngoại cô ra đón, dáng người gầy gò, mái tóc bạc trắng. Minh lễ phép chào hỏi, lòng bất giác chùng xuống. Anh lớn lên trong một gia đình khá giả, cha mẹ đều là doanh nhân thành đạt. Còn Lan, một cô gái tỉnh lẻ, sống cùng ông bà, chật vật với học phí và công việc làm thêm.
Trên đường về, Minh nhận được cuộc gọi từ mẹ. Giọng bà nghiêm nghị, xen lẫn chút dò xét:
“Con đang ở đâu thế? Mấy hôm nay bận quá, mẹ không thấy con về nhà ăn cơm. Lại đi với bạn gái à?”
Anh thoáng ngập ngừng, rồi ậm ừ cho qua. Nhưng mẹ anh vẫn không bỏ lửng:
“Mẹ nghe bạn con nói, dạo này con hay đi cùng một cô gái… nhà quê đúng không? Con nên nhớ, địa vị và hoàn cảnh cũng quan trọng lắm. Đừng để người ta nói con trai của ông Minh bà Hạnh lại vướng vào một mối tình không môn đăng hộ đối.”
Minh im lặng. Trong lòng, từng lời của mẹ như mũi dao cứa vào, dù anh biết bà chẳng có ý ác, chỉ là cái nhìn thực tế và khắt khe vốn có.
Về phía Lan, cô cũng bắt đầu cảm nhận những lời xì xào từ bạn bè. Một đứa bạn cùng lớp kéo tay cô, thì thầm:
“Cậu với anh Minh… thật hả? Nhưng cậu nghĩ có lâu dài được không? Người ta con nhà giàu, cậu thì…”
Lan cười trừ, nhưng lòng lại nhói lên. Cô chưa từng nghĩ đến khoảng cách ấy, chỉ biết rằng ở bên Minh, cô thấy vui và bình yên.
Một buổi chiều, Minh đưa Lan đi ăn ở nhà hàng sang trọng. Lần đầu tiên, cô ngồi giữa không gian lung linh, nhìn menu toàn món tên tiếng Anh khó đọc. Cô loay hoay mãi, rồi chọn đại một món rẻ nhất. Minh nhận ra sự lúng túng, liền cười dịu dàng:
“Đừng ngại, có anh ở đây rồi. Em cứ chọn món mình thích.”
Lan mỉm cười, nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác khác biệt quá lớn giữa hai thế giới.
Đêm hôm đó, nằm trên chiếc giường nhỏ, Lan trằn trọc suy nghĩ. Cô nhớ đến ông bà già yếu, nhớ đến những đồng lương làm thêm chắt chiu từng chút. Còn Minh, anh thuộc về một nơi khác – nơi ánh đèn rực rỡ, những bữa tiệc xa hoa, và những con đường trải thảm đỏ.
Tình yêu đẹp như thế, liệu có đủ sức vượt qua những rào cản vô hình?
Minh cũng chẳng khá hơn. Trong văn phòng làm việc, bạn bè đồng nghiệp bóng gió:
“Nghe nói cậu đang quen một cô gái… bình thường lắm đúng không? Sao không chọn ai đó ‘xứng tầm’ hơn?”
Anh chỉ cười nhạt, không buồn giải thích. Nhưng trong lòng, một nỗi bất an mơ hồ len lỏi.
Họ vẫn yêu, vẫn hẹn hò, vẫn trao nhau ánh mắt và nụ cười. Nhưng đâu đó, ngoài tầm tay họ, định kiến xã hội đã bắt đầu dựng lên một bức tường vô hình.
Và cả hai, dù cố chấp không nhìn thấy, vẫn biết rõ: bức tường ấy, một ngày nào đó, sẽ chắn ngang giữa con đường của họ.