Trần Huy theo bản đồ từ hồ sơ bí ẩn, tiến sâu vào rừng Núi Cấm. Sương mù vẫn giăng kín, như muốn nuốt trọn con đường trước mặt. Từng bước đi trên lớp bùn nhão, anh nghe tiếng nước chảy róc rách, tiếng lá xào xạc và những âm thanh lạ vang lên từ phía xa, khiến tim Huy dồn dập. Mọi thứ như kéo anh vào một mê cung sinh tử, nơi mà ánh sáng, bóng tối và âm thanh hòa làm một, gieo rối tinh thần.
Sau gần một giờ đi bộ, Huy phát hiện một ngôi làng bị bỏ hoang, nằm lọt thỏm giữa rừng già. Những căn nhà gỗ mục nát, mái tôn thủng, cánh cửa kêu cót két theo gió. Tường rêu phủ, nền đất nứt nẻ, và mùi ẩm mốc nồng nặc bao trùm. Một số ngôi nhà đã sập hoàn toàn, để lộ những bộ khung xương cũ, mảnh vỡ của đồ dùng và quần áo rách bẩn.
Huy đi từng bước, ánh sáng pin quét khắp các ngõ hẻm. Trên nền đất, anh phát hiện dấu vết của bùn nhão, máu khô và móng tay trầy xước, chứng tỏ rằng nơi đây từng xảy ra cuộc vật lộn tàn khốc. Một vài cánh cửa, khi mở ra, còn hé lộ những ký hiệu kỳ quái trên tường, hình học lạ lùng, hình mắt quỷ, rắn quấn – trùng khớp với hồ sơ bí ẩn mà Huy vừa tìm thấy.
Trong lúc khám phá, Huy phát hiện một hố sâu được che bằng lá cây và đất, bên cạnh là những dấu hiệu một cuộc vật lộn kinh hoàng gần đây. Bên trong hố, vài mảnh quần áo rách nát và một ít dấu máu vẫn còn ướt, báo hiệu rằng hung thủ vừa mới qua đây. Huy nhíu mày, nhận ra: hung thủ không chỉ man rợ mà còn rất tinh vi, biết cách dùng môi trường để giết chóc và gieo kinh hoàng.
Đi thêm một đoạn, Huy phát hiện một căn nhà lớn hơn những căn còn lại, mái nhà bị sập một phần nhưng bên trong còn nguyên đồ đạc. Trên bàn, có những vật dụng cũ, hồ sơ rải rác và một cuốn nhật ký. Huy mở ra, đọc từng dòng chữ, giọng run run của tác giả nhật ký kể về những nạn nhân bị đưa đến đây, những thí nghiệm tinh thần và các phương pháp tra tấn man rợ. Cuốn nhật ký hé lộ rằng hung thủ đã lập kế hoạch tỉ mỉ, chọn nạn nhân dựa trên đặc điểm tâm lý và thể chất, và ngôi làng này chính là trung tâm mọi hoạt động tội ác.
Bất chợt, từ phía sau vang lên tiếng lá xào xạc và tiếng thở khẽ, Huy lập tức áp sát, tay siết chặt súng. Không ai xuất hiện, nhưng cảm giác bị theo dõi, bị rình rập khiến anh nhịn không được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh nhận ra rằng: mọi chi tiết nhỏ nhất trong ngôi làng đều có thể là bẫy tinh vi của hung thủ, từ dấu vết trên sàn, trên tường, cho đến tiếng động nhỏ vang lên trong sương.
Trong khi quan sát, Huy nhìn thấy một bóng người run rẩy ẩn trong căn nhà bên cạnh. Anh tiến tới cẩn thận, ánh sáng pin quét khắp, và cuối cùng phát hiện người sống sót duy nhất của các vụ mất tích gần đây – một thanh niên hoảng loạn, gầy guộc, mắt đầy sợ hãi. Người này run rẩy nói rằng hung thủ luôn quan sát mọi bước đi, biết cách dẫn nạn nhân vào các cạm bẫy tinh vi, và chính ngôi làng hoang này là nơi hung thủ biến mỗi nạn nhân thành một con cờ trong trò chơi kinh hoàng.
Huy trấn an người sống sót, nhưng trong lòng biết rõ: vụ án này không chỉ là truy tìm một hung thủ man rợ, mà là một chuỗi bẫy tinh vi, nơi mà từng bước đi, từng âm thanh, từng dấu vết đều có thể quyết định sống chết. Anh nhấc súng, ánh mắt dán vào bóng tối: phải giải mã mọi manh mối trong ngôi làng hoang này nếu muốn sống sót và bắt hung thủ.