núi cấm-huyết ám trong sương

Chương 3: Hồ sơ bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi rời khỏi ngôi làng hoang với những dấu chân kỳ lạ và vết tích bạo lực, Thanh tra Trần Huy tiến sâu hơn vào rừng Núi Cấm. Sương mù vẫn dày đặc, bám vào từng tán lá, khiến mọi thứ quanh anh như lơ lửng trong không gian mờ ảo. Mỗi bước chân đều phải thận trọng, bởi đất bùn nhão và những hố sâu được che giấu dưới lá rụng có thể giáng một cái chết bất ngờ.

Đi thêm một đoạn, Huy phát hiện một căn nhà gỗ mục nát, gần như bị rừng nuốt trọn. Cánh cửa gãy, những bức tường phủ rêu và nấm mốc, nhưng ánh sáng pin chiếu lên một chi tiết quan trọng: cánh cửa tủ sắt cũ vẫn còn nguyên khóa, nhưng đã bị cạy hỏng một phần. Huy tiến lại, thử mở nhẹ, và nhận ra bên trong là một bộ hồ sơ cũ, đóng bụi và ẩm mốc, như thể bị ai đó giấu kín từ lâu.

Anh mở hồ sơ, từng trang giấy ố vàng, nét chữ nguệch ngoạc nhưng vẫn còn đọc được. Đây là hồ sơ liên quan đến các vụ mất tích trên Núi Cấm trong nhiều thập kỷ, với danh sách nạn nhân, ghi chú về từng chi tiết lạ lùng: vết bùn, móng tay trầy xước, dấu hiệu hoảng loạn tâm lý. Một vài trang còn có hình vẽ sơ đồ, ký hiệu hình mắt quỷ, và các ghi chú về các nghi lễ kỳ quái.

Huy cảm thấy lạnh sống lưng. Những hồ sơ này không chỉ ghi lại các vụ mất tích, mà còn chứng minh rằng hung thủ có phương pháp và động cơ rõ ràng, và dường như mọi thứ đã được lên kế hoạch từ nhiều năm trước. Một số ghi chú còn nhấn mạnh rằng các nạn nhân được chọn lọc theo tiêu chí đặc biệt: sức khỏe, độ tuổi, và mức độ dễ bị tâm lý thao túng.

Bên cạnh hồ sơ, Huy tìm thấy những bức thư cũ, viết tay, kể về những nghi lễ và thí nghiệm từng diễn ra trong rừng, được ghi chép bởi một nhân vật bí ẩn chỉ ký tên “Người Truyền”. Nội dung thư lạnh lùng, chi tiết đến mức đáng sợ: cách nhốt nạn nhân, cách giám sát, và cách tận dụng bóng tối, âm thanh, và môi trường rừng núi để gieo nỗi kinh hoàng.

Trong lúc Huy đang xem hồ sơ, anh nghe thấy tiếng lá xào xạc từ phía sau, như ai đó vừa bước đến gần. Anh quay lại, tay siết chặt súng, ánh mắt dán vào bóng tối. Không có ai cả, chỉ còn bóng rừng mờ ảo và tiếng gió rít qua tán lá. Huy nhận ra rằng hung thủ có thể vẫn đang theo dõi anh, và mọi manh mối mà anh tìm thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Huy ngồi xuống, lật từng trang hồ sơ, ghi chép cẩn thận. Anh phát hiện ra một mô típ đặc biệt: tất cả các vụ mất tích đều xảy ra vào mùa sương dày nhất, gần các hang động hoặc đầm lầy nhỏ, và trước khi biến mất, nạn nhân đều để lại dấu hiệu bất thường trên cơ thể hoặc quần áo – những dấu hiệu mà nếu không chú ý, sẽ bỏ qua hoàn toàn.

Một trang hồ sơ cuối cùng khiến Huy giật mình: bản đồ vẽ chi tiết Núi Cấm, với các ký hiệu trùng khớp hoàn toàn với dấu chân, ký hiệu trên cây, và ngôi làng hoang mà anh vừa đi qua. Trên bản đồ còn có ghi chú bằng mực đỏ: “Hướng dẫn nạn nhân đến trung tâm – nơi bóng tối nuốt chửng tất cả.”

Huy nhấc đầu, hít sâu, cảm nhận rõ rệt một luồng khí lạnh tỏa ra từ rừng sâu. Anh biết rằng với hồ sơ này, anh có trong tay chìa khóa để hiểu động cơ của hung thủ, nhưng đồng thời cũng biết rằng hung thủ đang gần đó, và mỗi bước đi tiếp theo sẽ nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Trong bóng sương mù, Huy đứng lên, quyết tâm: phải lần theo dấu vết trên bản đồ, tìm hiểu trung tâm bí ẩn của Núi Cấm, và sớm kết thúc chuỗi ám ảnh man rợ này. Nhưng anh cũng biết rõ, để sống sót trở về, không chỉ dựa vào kiến thức và kinh nghiệm, mà còn phải dựa vào trực giác và khả năng đọc dấu hiệu tinh vi mà hung thủ để lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×