Sau lời thỏa thuận ngầm trong Chương 4, Thảo Nguyên chìm đắm trong niềm tin chiến thắng.
Cô tin rằng, sự cám dỗ và sự yếu đuối của Lâm Hoàng đã phá vỡ rào cản đạo đức của anh.
Cô kiên nhẫn chờ đợi Lâm Hoàng. Cô muốn anh là người chủ động, để khẳng định anh đã hoàn toàn thuộc về cô.
Tuy nhiên, cô không biết rằng, Lâm Hoàng đã lên kế hoạch cho khoảnh khắc này một cách tỉ mỉ.
Anh cần một sự kiện thể xác để niêm phong sự kiểm soát của mình, để cô không còn dám tìm hiểu về Bảo An.
Đêm đó, Bảo An đã ngủ say sau một ngày dài mệt mỏi.
Lâm Hoàng bước ra khỏi phòng ngủ, không phải để làm việc, mà để tìm Thảo Nguyên.
Anh dừng lại trước phòng cô. Anh gõ cửa, nhưng không chờ đợi câu trả lời.
Anh đẩy cửa bước vào.
Thảo Nguyên đang ngồi đọc sách trên giường, cô mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng màu hồng nhạt.
Chiếc váy làm nổi bật vẻ đẹp thanh xuân và sự ngây thơ giả tạo của cô.
Ánh mắt Thảo Nguyên sáng rực khi thấy anh. Cô biết, khoảnh khắc này đã đến.
"Anh rể..." Cô thì thầm, giọng cô đầy sự mời gọi.
Lâm Hoàng tiến đến, khuôn mặt anh không còn vẻ lạnh lùng thường ngày.
Thay vào đó là sự căng thẳng, khao khát bị kìm nén – một diễn xuất hoàn hảo của sự giằng xé.
Anh đóng cửa lại và khóa trái.
"Anh không thể chịu đựng được nữa, Thảo Nguyên."
Lâm Hoàng nói, giọng anh trầm khàn và đầy uy quyền.
"Em đã khiêu khích anh quá lâu rồi."
Thảo Nguyên mỉm cười đắc thắng. Cô buông quyển sách xuống.
"Em đã nói rồi, em chỉ cần anh."
Lâm Hoàng không cho cô có thêm cơ hội nói.
Anh cúi xuống, hôn cô một cách dữ dội, chiếm hữu và đầy quyền lực.
Nụ hôn này không có sự dịu dàng của tình yêu, mà là sự giải phóng cho khao khát bị dồn nén của một người đàn ông giả vờ mất kiểm soát.
Thảo Nguyên đáp lại anh một cách cuồng nhiệt. Cô tận hưởng sự mạnh mẽ và sự chủ động này.
Cô tin rằng, sự cưỡng chế này là bằng chứng cho việc anh đã yêu cô say đắm.
Chi tiết H+ (Sự Kiểm Soát Thân Mật):
Lâm Hoàng không hề mất kiểm soát. Ngược lại, anh kiểm soát tuyệt đối mọi hành động.
Anh chiếm hữu cô, nhưng mỗi hành động đều là một sự thăm dò tâm lý hơn là sự thỏa mãn.
Anh dùng sự thân mật này như một lời tuyên bố ngầm về quyền lực của anh.
Anh làm cho Thảo Nguyên cảm thấy mình là người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh hành động như vậy.
Trong lúc thân mật, Lâm Hoàng thì thầm vào tai cô:
"Anh là của em, Thảo Nguyên."
"Nhưng em phải nhớ."
"Em thuộc về anh."
"Và em sẽ không bao giờ được phép nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài anh."
Lời thì thầm này không phải là lời yêu, mà là lời cảnh báo được bọc trong sự cuồng nhiệt.
Anh cố ý để lại một dấu ấn rõ ràng trên da cô, một dấu hiệu của sự chiếm hữu.
Anh muốn cô mang dấu vết đó, để cô luôn nhớ về quyền lực của anh đối với cô.
Khi mọi thứ kết thúc, Lâm Hoàng không hề ở lại.
Anh đứng dậy ngay lập tức, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng và hối hận giả tạo.
"Anh xin lỗi, Thảo Nguyên," anh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi và tội lỗi.
"Chúng ta không thể có chuyện này. Em phải hiểu."
Thảo Nguyên nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh sự đắc thắng.
"Không sao đâu, anh rể."
"Em sẽ giữ bí mật. Em chỉ cần anh biết..."
"Em là người duy nhất có thể cho anh sự thoải mái này."
Lâm Hoàng mặc quần áo, anh nhìn cô lần cuối.
Anh thấy sự tự mãn rõ ràng trong ánh mắt cô.
"Tốt," Lâm Hoàng nói. "Đừng quên lời hứa của em."
Anh quay lưng đi, bước ra khỏi phòng, để lại Thảo Nguyên chìm đắm trong cảm giác chiến thắng.
Thảo Nguyên tin rằng, cô đã chiến thắng tuyệt đối.
Cô đã chiếm được Lâm Hoàng, người đàn ông mà chị gái cô không thể giữ được.
Cô không biết rằng, cô chỉ là con mồi bị trói buộc, và Lâm Hoàng vẫn hoàn toàn chung thủy với Bảo An.
Sự thân mật vừa rồi chỉ là một công cụ kiểm soát để khiến cô ngoan ngoãn.
Cái bẫy đã sập.