nước cờ nguy hiểm của người chồng hoàn hảo

Chương 4: Nước Cờ Mạo Hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng vàng mờ ảo hắt ra từ hành lang.

Lâm Hoàng đứng tựa lưng vào tường, nhìn thẳng vào Thảo Nguyên.

Anh biết, giờ đây anh không thể quay đầu lại.

Để bảo vệ Bảo An, anh phải chấp nhận đóng vai một người đàn ông phản bội.

Thảo Nguyên tiến lại gần anh, ánh mắt cô đầy sự đắc thắng và khao khát.

Cô đưa tay chạm vào ngực anh.

"Anh rể... anh thật sự đồng ý sao?"

Giọng cô run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì sự phấn khích tột độ.

Lâm Hoàng nắm lấy tay cô, siết nhẹ.

"Anh đã nói rồi. Anh mệt mỏi với sự cô đơn."

"Em là người duy nhất nhìn thấy điều đó."

Anh kéo cô lại gần hơn, khoảng cách giữa họ tan biến.

"Nhưng em phải nhớ," Lâm Hoàng thì thầm, giọng anh đầy sự kiểm soát, "Trò chơi này là của anh."

"Em phải tuân theo mọi luật lệ của anh."

"Em phải quên đi bất cứ điều gì liên quan đến Bảo An."

"Nếu anh phát hiện ra em dám làm tổn thương cô ấy, dù chỉ là một sợi tóc..."

Ánh mắt anh tối sầm lại, trở nên lạnh lẽo như băng.

"...Thì em sẽ mất tất cả, Thảo Nguyên."

Thảo Nguyên không hề sợ hãi lời đe dọa đó. Cô chỉ thấy sự chiếm hữu của một người đàn ông đã bị cô hạ gục.

"Em hiểu mà, anh rể," cô đáp lại bằng giọng ngọt ngào nhất.

"Em chỉ cần anh."

"Em sẽ nghe lời anh, hoàn toàn."

Lâm Hoàng cúi xuống, hôn cô, nhưng nụ hôn này không có tình yêu, nó mang tính xâm chiếm và đánh dấu chủ quyền giả tạo.

Anh muốn cô tin rằng, anh đã hoàn toàn thuộc về cô.

Anh muốn cô nghĩ, sự khao khát này là thật.

Thảo Nguyên đáp lại anh bằng sự nhiệt tình cuồng nhiệt, cố gắng chứng minh cô tốt hơn Bảo An.

Đêm đó, Lâm Hoàng không để cho Thảo Nguyên chạm vào ranh giới cuối cùng.

Anh kiểm soát mọi thứ, dừng lại ngay trước ngưỡng cửa tội lỗi.

Anh muốn Thảo Nguyên bị kích thích và ham muốn đến điên cuồng, để cô hoàn toàn bị anh kiểm soát.

"Em thấy không, Thảo Nguyên?" Lâm Hoàng thở dốc, giọng anh đầy vẻ mệt mỏi giả tạo.

"Anh đã kìm nén quá lâu rồi."

"Anh cần em, nhưng em phải biết vị trí của mình."

Thảo Nguyên tựa vào vai anh, trái tim cô đập thình thịch vì chiến thắng.

"Em biết, anh rể."

"Em sẽ chờ anh."

Lâm Hoàng đã thành công gieo vào tâm trí Thảo Nguyên một niềm tin sai lầm: rằng anh đã lún sâu vào cám dỗ, và cô là người nắm quyền kiểm soát.

Nhưng thực chất, anh đã thiết lập một ranh giới tâm lý mỏng manh để giữ cô lại, trong khi sự chung thủy của anh dành cho Bảo An vẫn hoàn toàn vẹn nguyên.

Nước cờ mạo hiểm đã được thực hiện.

Giờ đây, anh phải diễn tròn vai kẻ phản bội để bảo vệ vợ mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×