Tin sét đánh về căn bệnh di căn đã khiến thế giới của An sụp đổ hoàn toàn. Anh Râu biết không, đứng trước ngưỡng cửa của cái chết, người ta thường nghĩ đến những người mình yêu thương nhất. Và An, cô chỉ muốn Kha được hạnh phúc, dù điều đó có nghĩa là cô phải rời xa anh.
An quyết định giấu Kha về tình trạng sức khỏe của mình. Cô không muốn anh phải chứng kiến cô dần lụi tàn, không muốn anh phải chịu đựng nỗi đau mất mát. Cô tin rằng, nếu Kha không biết sự thật, anh sẽ dễ dàng vượt qua hơn khi cô ra đi.
Từ ngày đó, An bắt đầu thay đổi. Cô không còn cười nhiều như trước, ánh mắt cô luôn ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Cô bắt đầu tránh mặt Kha, viện cớ bận rộn với việc học, việc làm thêm. Cô không còn nhiệt tình với những kế hoạch tương lai mà họ đã cùng nhau xây dựng.
Kha cảm nhận được sự thay đổi của An. Anh lo lắng, anh hỏi han, anh cố gắng tìm hiểu lý do. Nhưng An luôn tìm cách lảng tránh, hoặc trả lời một cách thờ ơ.
"An à, em có chuyện gì vậy?", Kha hỏi, giọng anh ta đầy sự lo lắng. "Em cứ nói cho anh nghe đi. Anh luôn ở bên cạnh em mà".
An nhìn Kha, trái tim cô đau thắt. Cô muốn ôm anh thật chặt, muốn nói cho anh biết tất cả. Nhưng cô không thể. Cô sợ anh sẽ đau khổ, sẽ suy sụp.
"Em không sao đâu, Kha", An nói, giọng cô lạnh lùng một cách giả tạo. "Em chỉ hơi mệt thôi. Anh đừng lo lắng quá".
Kha không tin. Anh biết An đang giấu anh điều gì đó. Anh bắt đầu theo dõi An, cố gắng tìm hiểu sự thật.
An cũng bắt đầu tìm cách đẩy Kha ra xa. Cô cố tình gây ra những cuộc cãi vã vô cớ, nói những lời làm tổn thương anh. Cô muốn Kha phải ghét cô, phải rời xa cô.
Một lần, khi Kha đến thăm An, anh thấy cô đang nói chuyện điện thoại với một người đàn ông khác. An cố tình nói chuyện thân mật, cười đùa vui vẻ. Kha đứng đó, trái tim anh tan nát. Anh không biết rằng, người đàn ông đó là bác sĩ riêng của An, người đang tư vấn cho cô về tình hình bệnh tật.
"An, em đang làm gì vậy?", Kha hỏi, giọng anh ta đầy sự đau khổ.
An quay lại nhìn Kha, ánh mắt cô lạnh lùng. "Anh thấy rồi đó. Tôi đang nói chuyện với bạn trai mới của tôi. Anh không cần phải quan tâm đâu".
Kha sững sờ. Anh không thể tin vào tai mình. An đã phản bội anh sao?
"Em nói gì vậy An? Em đang đùa anh sao?", Kha hỏi, giọng anh ta run run.
"Tôi không đùa", An nói, giọng cô đầy vẻ kiên quyết. "Tôi đã hết yêu anh rồi. Tôi muốn chia tay".
Kha cảm thấy như có một nhát dao đâm vào tim. Anh không thể tin được An lại nói ra những lời đó. Anh đã yêu cô bằng cả trái tim, đã dành hết tất cả cho cô.
"Tại sao? Tại sao em lại làm vậy?", Kha hỏi, nước mắt anh ta lăn dài trên má.
An quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt Kha. Cô sợ mình sẽ không thể kìm nén được cảm xúc. "Không có lý do gì cả. Tôi chỉ hết yêu thôi. Anh hãy đi đi. Đừng làm phiền tôi nữa".
Kha đứng đó, nhìn An, trái tim anh tan nát. Anh không thể hiểu được lý do An lại thay đổi nhanh đến vậy. Anh không thể tin được tình yêu của họ lại kết thúc một cách đột ngột như vậy.
Kha rời đi trong tuyệt vọng, mang theo những vết cắt sâu hoắm không thể hàn gắn. An đứng nhìn bóng anh khuất dần, nước mắt chảy dài trên má. Cô biết, đây là cái giá phải trả cho sự che giấu của mình, nhưng lòng cô vẫn nguyện ý chịu đựng tất cả để Kha được hạnh phúc.
Nỗi đau của sự hy sinh đã biến An thành một người khác. Cô phải sống trong vỏ bọc của một kẻ phản bội, một kẻ vô tình, để bảo vệ người mình yêu. Và những giọt nước mắt của cô, giờ đây đã phai màu, hòa vào nỗi đau không thể nói thành lời.