Hòa Vi còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trạng thái khẩn trương hạ dần, hoocmon adrenalin tăng nhanh, có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng.
Cô chỉnh lại trái tim đang muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, vừa quay đầu liền thấy nhà đầu tư kia còn không chịu từ bỏ, trực tiếp đuổi theo tới, giơ tay chụp Hòa Vi qua cửa sổ xe.
Cũng là, vịt vừa nấu chín lại muốn bay, là đàn ông đều không thể nhịn được.
Sức lực người đàn ông lớn, vừa chụp còn vừa nói cái gì, chỉ là siêu xe hiệu quả cách âm quá tốt, người bên trong nghe không rõ lắm.
Hòa Vi sợ nhất loại đàn ông uống say.
Thời điểm tỉnh táo đều là chính nhân quân tử, khi uống say đều giống nhau ở chỗ nửa người dưới là động vật, lộ rõ bản tính.
Hồn vía Hòa Vi còn chưa ổn định, một hơi mắc ở cổ họng nói không ra, bàn tay đang bắt lấy cánh tay người đàn ông càng thêm siết chặt “Trình…”
Cô quay đầu nói, lông mi vừa nhấc, liền nhìn thấy đôi mắt người nọ, câu nói kia nghẹn ở cổ họng không nói ra được.
Trong nháy mắt mặt Hòa Vi như bị thiêu cháy, cũng không biết rốt cuộc là bởi vì ngượng ngùng, hay là bởi vì câu nói kia vẫn đang nghẹn ở cổ họng.
Cô sớm nên nghĩ đến.
Trình Diễm hôm nay bị chuốc không ít rượu, đã sớm uống đến thần hồn điên đảo, làm sao còn có thể lái xe.
Hòa Vi vì sự ngu ngốc của mình mà muốn khóc.
Đúng lúc này người nọ rũ mắt nhìn xuống, tầm mắt dừng ở mười ngón tay trắng nõn đang nắm lấy tay áo mình.
Hòa Vi lập tức rụt tay trở lại, nhỏ giọng xin lỗi, “Thực xin lỗi… Yến tổng.”
Cô không dám nói lắp, sợ người đàn ông này sẽ vì vậy mà liếc nhìn cô nhiều thêm một cái.
Trên ghế sau, Trình Diễm híp mắt nhìn Hòa Vi, lại nhìn Yến Hoài, quyết định chính mình vẫn nên tiếp tục say rượu.
Nghĩ Như vậy, anh thật sự lại lần nữa nhắm mắt lại, nương nhờ men say mà chợp mắt.
Bên ngoài, nhà đầu tư còn đang tức muốn hộc máu, nói nhao nhao cái gì đó, thấy cửa sổ xe bên này của Hòa Vi trước sau đều không hạ xuống, dứt khoát vòng qua đầu xe, chạy tới chủ điều khiển bên này, “Bạch bạch” mà chụp vài cái lên cửa sổ xe.
Hô hấp Hòa Vi căng thẳng.
Yến Hoài cũng không có để anh ta gõ lâu lắm, ba tiếng qua đi, anh liền đem cửa sổ xe hạ xuống.
Giọng nói hỗn loạn của anh ta theo tiếng gió truyền vào bên trong xe——
“Đều đã gõ nửa ngày, mày không nghe thấy…”
Còn chưa nói xong, giọng nói nhà đầu tư đột nhiên im bặt, tay anh ta vẫn đang ở tư thế nâng lên, giữ ở nơi đó vài giây, sau đó mới buông tay chà xát, “Yến tổng, thật, thật trùng hợp …”
Yến Hoài không được tính là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận của Yến gia, nhưng thủ đoạn của người này ở trên thương trường thì không dám không kiêng kỵ.
Càng là danh không chính ngôn không thuận, càng là có bản lĩnh.
Ngữ khí nhà đầu tư xoay một trăm tám mươi độ, “Yến tổng, bạn gái tôi vừa rồi giống như lên nhầm xe ngài.”
Anh ta cong lưng nói, quả nhiên thoáng nhìn qua ghế phụ của Hòa Vi.
Bên trong xe không bật đèn, chỉ có đèn đường cách tầng cửa sổ xe tiến vào, khiến gương mặt xinh đẹp của người con gái trở nên có vài phần mơ hồ.
Cách thật xa, cho dù Hòa Vi không cùng anh ta đối diện, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dầu mỡ của anh ta.
Cô nhíu mi, “Lý tổng, chắc là ngài uống say nhận sai người đi?”
Nhà đầu tư họ Lý, kêu Lý Độ.
Yến Hoài nghiêng đầu nhìn anh ta “Nhận sai người?”
Lý Độ đứng ở bên ngoài, đường cái xe qua xe lại, thỉnh thoảng còn có tiếng còi vang lên, anh ta vẫn còn đang xoa xoa tay, trong lòng đang suy đoán quan hệ của hai người.
Sau một lúc lâu, anh ta híp mắt cười cười, “U, thật đúng là nhận sai.”
Yến Hoài lạnh mặt.
Thật ra Lý Độ đã tỉnh rượu không ít, anh ta lui về phía sau nửa bước, làm một động tác “Hẹn gặp lại” nói “Tôi đây không quấy rầy hai vị…”
Có lẽ là vì tìm bậc thang cho chính mình, cũng có thể là vì chứng minh mình thật sự nhận sai người, Lý Độ còn tự nhắc mãi: “Về sau không thể uống nhiều như vậy…”
Chắc anh ta sợ Yến Hoài gọi anh ta lại, lúc từ đầu xe vòng lại cố gắng tránh thật xa.
Yến Hoài nhìn bước chân hoảng hốt bên ngoài, anh hơi hạ mi mắt, sau đó lên xe, đem xe lái đi, lại phanh lại.
Khi tiếng chói tai do lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra, cửa sổ xe bên phía anh còn chưa có đóng lại, mặt khác hai người trong xe đều bị hoảng sợ.
Trình Diễm là thảm nhất, anh không hề phòng bị, thiếu chút nữa trực tiếp từ trên chỗ ngồi rơi xuống dưới, đôi mắt mở ra hỏi: “Làm sao vậy?”
Hòa Vi nắm tay vịn, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.
Hẳn là vừa rồi Yến Hoài nghĩ muốn đâm Lý Độ, chẳng qua là nghe động tĩnh vừa rồi, hẳn là còn chưa có ᴆụng trúng, liền ngừng lại.
Cảnh này cùng cảnh anh muốn lái xe đâm cô ở đời trước giống nhau như đúc.
Hòa Vi xoay mặt lại, quan sát sắc mặt Yến Hoài.
Anh hơi mím môi, nâng chiếc cằm sắc bén, Hòa Vi nhắm mắt lại, da đầu cô tê dại, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi.
Nhưng mà cô không dám lau.
Lý Độ sau khi suýt nữa bị ᴆụng thì giờ mới phản ứng lại, cũng bất chấp hình tượng, té ngã lộn nhào mà bò tới ven đường.
Yến Hoài hơi nâng khóe miệng, lại khởi động xe, thời điểm đi ngang qua người Lý Độ lại dừng lại.
Giây tiếp theo, cửa sổ bên phía Hòa Vi bị kéo xuống, Yến Hoài hơi nâng người lên, hướng về phía người đàn ông bên ngoài vẫn đang kinh hồn nói: “Lần sau đừng nhận sai.”
Lý Độ cuống quít gật đầu.
Yến Hoài lúc này mới lại đem cửa sổ xe toàn bộ nâng lên, xoay xe trở lại tuyến đường chính.
Trình Diễm muốn ngủ cũng ngủ không nổi nữa, hắn xoa xoa huyệt thái dương, biết có hỏi Yến Hoài cũng hỏi không ra cái gì, dứt khoát liền hỏi Hòa Vi, “Vi Vi, sao lại thế này?”
Hơi thở Hòa Vi vẫn dồn dập: “Anh ta vừa rồi cứ một hai đòi phải đưa em về nhà.”
Cô nắm chặt tay vịn,ngón tay dùng không ít lực, khớp xương cũng trở nên trắng, tay vẫn hơi run run, Yến Hoài liếc mắt nhìn cô nói: “Dọa tới rồi?”
“…Dạ.”
“Bị anh ta dọa hay bị tôi dọa?”
“…”
Thật ra anh cũng tự mình hiểu đấy.
Hòa Vi rũ mắt, biết không nói dối được, liền thành thật đáp: “Đều có.”
Yến Hoài không nói chuyện nữa.
Trình Diễm từ phía sau dịch lại gần Hòa Vi, “Vi Vi, anh ta không làm gì em chứ?”
Hòa Vi lắc đầu.
Trình Diễm: “Em không phải bạn gái Yến Thần sao, nói tên anh ta ra là cũng không có ai dám động đến em.”
Hòa Vi giải thích: “Em không nghĩ để người khác biết em là bạn gái anh ấy.”
Vốn dĩ đây không phải mối quan hệ bình đẳng, nếu nói ra, ở trong mắt người ngoài, so với bị bao dưỡng không khác nhau là mấy.
Cô không muốn nói ra mối quan hệ giữa cô và Yến Thần, như vậy về sau cho dù có chia tay, cũng coi như không để lại một quá khứ đen tối.
Hòa Vi vì lâu dài mà suy nghĩ.
Trình Diễm hiểu rõ, “Sợ truyền thông viết loạn?”
Hòa Vi gật gật đầu.
Trình Diễm lại cùng cô nói chuyện phiếm vài câu.
Đêm đã khuya, Bất Dạ Thành này so với ban ngày còn náo nhiệt hơn.
Hòa Vi lúc này mới dám thả lỏng, đến giờ mới cảm giác được bàn chân trái cùng mắt cá chân đều có chút đau.
Vừa rồi lúc cô tháo giày cao gót không lưu ý, hình như tất da chân cũng rách, tuy mặt đất bằng phẳng, nhưng cũng không tránh được sẽ có mấy hòn đá nhỏ, đi chân trần dẫm lên liền đau không chịu được.
Đặc biệt là da thịt Hòa Vi lại non mịn.
Cô đoán gan bàn chân hẳn là bị rách, mắt cá chân hình như cũng trật rồi, lúc này toàn bộ cẳng chân bên trái đều vô cùng đau đớn.
Hòa Vi cắn chặt răng, sau đó quay đầu: “Yến tổng…”
Người đàn ông ứng một tiếng: “Ừ.”
Xe đã tiến vào tiểu khu nhà Hòa Vi.
Hòa Vi giơ tay chỉ hộ gia đình đang sáng đèn phía trước, “Dừng ở nơi đó đi.”
Yến Hoài đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay cô.
Trên cửa kính trong suốt dán hai chữ màu đỏ “Phòng khám”, dựa vào ánh sáng bên trong, loáng thoáng có thể nhìn thấy bên trong có người đi lại.
Yến Hoài lái xe qua, dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Hòa Vi: “Làm sao vậy?”
“Chân đau.”
Hòa Vi lại một lần nữa đi giày cao gót vào, mở cửa xuống xe, kéo bước chân đi về hướng phòng khám.
Cô không dám dùng sức lên chân trái, cho nên bước đi cực kỳ chậm rãi.
Yến Hoài chuyển tầm mắt, một lúc lâu, anh cởi bỏ đai an toàn, “Tôi đi xem.”
Anh là nói với Trình Diễm.
Trình Diễm “Ai” một tiếng, “Buông của cậu là ý này sao?”
Yến Hoài kéo kéo khóe môi, không đáp.
Anh buông tha một lần.
Không có lần thứ hai.
-
Lòng bàn chân Hòa Vi quả nhiên bị rách.
Chân phải may mà không sao, lòng bàn chân trái có mấy cái miệng vết thương, mắt cá chân cũng sưng to.
Dì ở phòng khám dùng cồn rửa sạch miệng vết thương cho cô, “Cô làm sao mà bị như thế này?”
Khi miệng vết thương dính cồn, liền đau như bị kim châm, Hòa Vi chịu không nổi, nắm chặt ga trải giường dưới ௱ôЛƓ, chân không tự giác mà rút trở về.
Dì dùng lực nắm chặt chân cô, “Đừng lộn xộn.”
Nắm chặt tới mức Hòa Vi chảy cả nước mắt.
“Tối muộn rồi, đi giày cao gót để hẹn hò sao?”
“Có một bữa tiệc.”
Kỳ thật Hòa Vi không có thói quen đi giày cao gót, nhưng mà đối với ngành giải trí này, lại không thể không thành thói quen.
Huống chi trong trường hợp ngày hôm nay, nếu cô mang giày đế bằng, thì tám chín phần mười sẽ bị mấy nhà đầu tư cho rằng cô làm cho có lệ.
Coi như luyện tập trước, Hòa Vi dứt khoát liền mang giày cao gót.
Dì cũng biết là cô làm việc trong giới giải trí, thở dài, cầm thuốc mỡ bôi giúp cô, “Mấy ngày nay không được mang giày cao gót, tốt nhất là đi loại giày đế bằng mà mềm chút, cũng không được đi bộ quá nhiều.”
Hòa Vi gật đầu.
Trong khi dì bôi thuốc mỡ cho cô, phía sau liền có tiếng mở cửa.
Dì tưởng là người tới xem bệnh mua thuốc, đầu cũng không quay nói: “Chờ một lát, lập tức tới liền.”
Hòa Vi cũng không chú ý, thẳng đến khi tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, cô mới nâng mắt nhìn.
Đối diện là một khuôn mặt quen thuộc lại tinh xảo quá mức.
Hòa Vi hướng về phía anh gật gật đầu, sau đó lại thu hồi tầm mắt.
Yến Hoài đóng cửa lại, đi tới, tiện tay kéo ghế dựa ngồi xuống.
Dì liếc mắt nhìn anh, đôi mắt rõ ràng sáng hơn một chút, “Bạn trai à?”
Hòa Vi vội mở miệng giải thích: “Không phải.”
Cô nóng lòng phủi sạch quan hệ với Yến Hoài, “Anh ấy là anh trai của bạn trai cháu.”
Sắc mặt Yến Hoài trở nên lạnh lùng.
“À, là vậy sao…”
May mà dì cũng không phải người nhiều chuyện, liền cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho Hòa Vi.
Tầm mắt Yến Hoài dừng tại chân của cô.
Làn da Hòa Vi trắng nõn mịn màng, hai chân cũng như thế, có thể là bởi vì đau, ngón chân cô hơi cuộn lại, đầu ngón chân hồng hồng, như là từng cánh hoa đào.
Ánh mắt Yến Hoài u ám.
Thuốc bôi xong rất nhanh, dì đứng dậy, “Hai người chờ một lát, tôi đi lấy thêm thuốc, nhân tiện viết mấy điều cần chú ý.”
Hòa Vi cười nói, “Cảm ơn dì.”
Dì xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Hòa Vi đưa mắt nhìn một vòng, nửa phút sau, cô mới nhẹ giọng nói lời cảm ơn: “Hôm nay cảm ơn Yến tổng.”
Yến Hoài ngồi ở mép giường của cô.
Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, cô có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, Hòa Vi cảm thấy mình không thể có tật giật mình, vì thế giương mắt, ra vẻ bình tĩnh mà nhìn về phía anh.
Người đàn ông rũ lông mi vài giây, thời điểm nâng mắt nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên cười như không cười, anh hỏi: “Cảm ơn như thế nào?”