Hòa Vi ngẩn ra.
Miệng nhanh hơn đại não, cô không kịp tự hỏi quá nhiều, đã trước một bước mở miệng: “Ngươi xác định sao?”
Hệ thống: “Xác, xác định.”
Nó tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng kiểm tra đo lường ngược vẫn chưa từng sai bao giờ.
Nháy mắt Hòa Vi như rơi vào trong hầm băng, khí hậu Paris tốt đẹp, nhiệt độ thích hợp, nhưng đầu ngón tay cô lại giống như lập tức liền lạnh cóng.
Hệ thống không yên tâm nói: “Túc, ký chủ, cô có khỏe không?”
Hòa Vi nắm chặt ngón tay, cố sức nuốt nước miếng, một hồi lâu, cô mới lại hỏi: “Ngược như thế nào?”
“Cái này… không tiện nói.”
Thanh âm hệ thống yếu dần, “Ký chủ đến lúc đó liền biết, biết.”
Hòa Vi không tiếp tục hỏi.
Nếu đặt ở ngày thường, cô khẳng định nhịn không được phun vài câu rằng ngay thời khắc mấu chốt hệ thống lại làm đứt dây xích, nhưng hôm nay cô nửa điểm tâm tình để phun cũng không có.
Trái tim Hòa Vi lại đập không theo quy luật, mí mắt cũng bắt đầu nhảy lên không ngừng.
Giống như thời điểm đi học trong phút cuối cùng chạy tám trăm mét, hô hấp dồn dập, hai chân nhũn ra, toàn thân trên dưới mỗi tế bào đều kêu gào khẩn trương.
Nhưng lần này cô không phải khẩn trương, mà là sợ hãi.
Hòa Vi nhéo nhéo ngón tay, đứng ở ven đường nửa ngày, cho đến khi một chiếc xe dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, trợ lý Phó Thừa Ngọc hướng cô chào hỏi: “Hòa tiểu thư cũng trở lại khách sạn sao, tiện đường cô có muốn cùng nhau trở về hay không a?”
Cô miễn cưỡng cười một cái, lắc đầu cự tuyệt.
Phó Thừa Ngọc lại không phải đồng nghiệp bình thường, xe này có thể lên hay không trong lòng cô rất rõ ràng.
Trợ lý cũng không nhiều lời, nói xong lời tạm biệt liền nhanh chóng kéo cửa sổ xe, kêu tài xế lái xe rời đi.
Hòa Vi bắt xe trở lại khách sạn.
Cô bị hệ thống kích thích mà không hề muốn ăn, cơm chiều cũng không xuống ăn, tắm qua sau đó liền bò lên trên giường.
Vừa click mở di động liền thấy, thời gian hiển thị trên màn hình là tám giờ tối.
Hệ thống sau khi dọa cô sợ hãi, tựa hồ là muốn an ủi cô, nhưng cách sử dụng ngôn ngữ lại không đúng cho lắm, cho nên nói có chút lộn xộn: “Túc ký chủ, cô cũng đừng quá khẩn trương… Yến Yến Yến Hoài nói không chừng anh ta luyến tiếc ngược cô... Túc ký chủ cô vẫn nên ăn cơm trước đi, đừng để, đến lúc đó không bị Yến Hoài ngược, chính mình liền, liền bị ૮ɦếƭ đói trước…”
Hòa Vi: “…”
Cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Thà bị ngược ૮ɦếƭ, chứ ít nhất không thể để bị đói ૮ɦếƭ.
Hòa Vi cảm thấy được khai sáng hơn một chút, gọi điện thoại cho nhà ăn, tùy tiện chọn vài món.
Khách sạn cao cấp phục vụ rất chu đáo, từ lúc gọi cơm đến khi đưa cơm lên, thời gian còn chưa đến mười phút.
Hòa Vi rót cho mình một ly nước ấm, chờ nguội bớt mới uống mấy ngụm làm ấm bụng.
Tháng này cô uống thuốc đúng giờ, cho nên thời gian này điều trị hành kinh còn được coi là có hiệu quả, ngày hôm qua dì cả tới thăm, khoảng cách vừa vặn một tháng.
Hòa Vi chậm rì rì mà đem nước uống hơn phân nửa, vừa muốn ăn cơm, di động liền sáng lên.
Là Yến Hoài nhắn tin đến: 【 Phòng khách sạn. 】
Hòa Vi không muốn để ý đến anh.
Nhưng hệ thống lại nhắc nhở cô cần phải để ý đến anh: “Ký chủ, nếu cô không trả lời, anh ta cũng vẫn sẽ biết số phòng của cô a…”
“…”
Hòa Vi gửi mấy con số qua.
Đầu kia không có tin tức.
Hòa Vi lại bắt đầu nơm nớp lo sợ, hộp cơm trên tủ đầu giường vẫn còn đang bốc hơi nóng, nguyên chủ một thân bệnh tật, Hòa Vi cưỡng bách chính mình cầm lấy chiếc đũa, kết quả ăn chưa được mấy miếng, thì một trận buồn nôn lại kéo đến.
Trong lúc cô do dự có nên tiếp tục ăn hay không, cô lại nghe thấy tiếng có người gõ cửa.
Tay Hòa Vi đang cầm chiếc đũa cứng đờ, “Tôi có thể không mở không?”
Hệ thống: “…Tôi đề nghị ký chủ vẫn nên đi mở cửa… Bằng không rất có thể sẽ khiến cho những người khác chú ý.”
Hòa Vi thở dài, thật sự không có biện pháp, chỉ có thể xốc chăn lên bước xuống giường.
Vì cô muốn làm cho mình nhìn qua đáng thương vô cùng, ngay cả dép lê cũng không mang, đi một đôi chân trần ra mở cửa.
Phòng khách sạn bao gồm phòng khách cùng ban công, phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng ngủ hắt ra ngoài, Hòa Vi ở cửa đứng vài giây, sau đó cắn răng mở cửa.
Ngoài cửa đèn hành lang nháy mắt chiếu rọi lại đây, Hòa Vi mới vừa theo bản năng híp mắt, tay đã bị người nọ kéo ra từ trên tay nắm cửa, giây tiếp theo, cô bị đẩy trở lại phòng khách, cửa phòng khép lại, ánh sáng trong nhà nháy mắt liền nhạt xuống.
Tay không bị nắm của Hòa Vi nắm chặt áo ngủ, cô đã nỗ lực khắc chế chính mình, nhưng cả người vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Mùi rượu trên người người đàn ông có chút nồng, vừa tiến vào cửa liền ôm sát cô trong Ⱡồ₦g иgự¢, xoay người đè cô ở trên tường: “Nhớ anh không?”
Ngữ khí của anh nhẹ mà yếu, thậm chí đã một lần làm Hòa Vi hoài nghi là hệ thống xảy ra vấn đề.
Nhưng thực hiển nhiên, không phải như vậy, hệ thống đã bắt đầu “Tích tích tích” mà vang lên tiếng cảnh báo.
Hàm răng Hòa Vi run rẩy, “Nhớ…”
“Nhớ như thế nào?”
Hòa Vi không nói lời nào.
Cô suy nghĩ, Yến Hoài sẽ làm gì để ngược.
Đề nghị chia tay, hoặc là——
Hòa Vi còn chưa kịp nghĩ ra một hình thức ngược khác, thân mình đột nhiên nhẹ bẫng, cô đã bị Yến Hoài ôm lên.
Chờ đến khi phản ứng lại, cô đã bị ném lên trên giường.
Là ném, không phải đặt.
Hòa Vi cảm thấy lần này mình thật sự phải máu chảy thành sông.
Tần suất hệ thống “Tích tích tích” càng ngày càng cao.
Da đầu Hòa Vi tê rần, Yến Hoài không lên tiếng, chỉ nửa đè trên người cô dùng ánh mắt nặng nề mà nhìn cô.
Có thể là bởi vì mới uống rượu xong, ánh mắt anh không quá minh bạch, nhưng lại càng thêm thâm thúy.
Toàn thân Hòa Vi căng chặt, không đến vài giây, cô cảm giác được góc váy bị nâng lên.
Hệ thống: “Tích tích, tích tích tích tích tích!”
Nó hẳn là lại bị chủ hệ thống cấm nói, cho nên ngay cả một từ cũng không thể nói, chỉ có thể đông cứng mà dùng “Tích” để thể hiện cảm xúc.
Hòa Vi phản ứng cũng rất nhanh, vội vàng bắt lấy tay Yến Hoài: “Hôm nay không được——”
Yến Hoài giương mắt nhìn cô, tay dừng lại, nhưng không rút về: “Là không được, hay là không muốn?”
“…”
Đương nhiên là thật sự không được.
Không đợi cô trả lời, tay người đàn ông đã tiếp tục động tác.
Trong đầu Hòa Vi trống rỗng, bên tai tất cả đều là tiếng “Tích tích” của hệ thống càng ngày càng lên cao ✓út, giống như bị ù tai vậy, cô đột nhiên liền có một loại dự cảm không tốt, dưới tình thế cấp bách buột miệng thốt ra: “Yến Hoài, anh có phải lại muốn em…”
Lời vừa mới ra, cô bỗng nhiên ý thức được không đúng, vội vàng thừa dịp mấy chữ này còn chưa có hoàn toàn rơi xuống, nhẹ nhàng thu nhỏ, thanh âm cô run run, tiếng khóc nức nở thực rõ ràng, “…૮ɦếƭ ở trên giường của anh hay không?”
Yến Hoài nặng nề nhìn cô.
Chỉ trong một giây, anh đã từng có suy nghĩ, ૮ɦếƭ ở trên giường của anh, còn hơn là ૮ɦếƭ trên giường người đàn ông khác.
Khóe miệng Yến Hoài khẽ cong, anh đang cười, nhưng đáy mắt lại lạnh băng: “Không được sao?”
Đôi mắt Hòa Vi nóng lên, tay dùng sức siết ngón tay Yến Hoài, thanh âm nặng nề, gằn từng chữ một: “Anh dám.”
Nếu anh dám, lần này chỉ sợ cô thật sự ૮ɦếƭ trước mặt anh.
Hòa Vi đánh cuộc.
Cô biết tính tình Yến Hoài, người đàn ông từ trong xương cốt đã có loại cố chấp cùng âm ngoan, chỉ là anh đối xử với cô dịu dàng, dịu dàng đến mức Hòa Vi đã quên, kỳ thật căn bản anh không phải là người như thế.
Sự dịu dàng của người đàn ông này, tất cả đều là giả.
Đến bây giờ, nếu Hòa Vi còn không biết anh là vì cái gì, thì chính cô không phải ngốc cũng là đầu óc có vấn đề.
Tuyệt đối là bởi vì Phó Thừa Ngọc.
Bằng không anh không có khả năng vội vã đến đây.
Hòa Vi buồn bực lại ủy khuất, căn bản không khống chế được cảm xúc, nước mắt vừa chảy liền nghẹn không nổi nữa.
Rõ ràng đó đều là quá khứ của nguyên nữ chủ, mà cô lại phải xử lý cái cục diện rối rắm này.
Cô không thích Phó Thừa Ngọc, lại cố tình bởi vì tình sử của nguyên chủ mà làm Yến Hoài hiểu lầm.
Hòa Vi hít hít cái mũi, đại khái qua nửa phút, cô cảm giác được váy mình được kéo xuống.
Cùng lúc đó, rốt cuộc hệ thống không hề tích tích nữa, nó được chủ hệ thống giải trừ cấm ngôn, liền vội vàng nói: “Chúc mừng ký chủ, ngược điểm đã được tiêu trừ.”
Hòa Vi hoàn toàn cao hứng không nổi, thậm chí ngay cả cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi cũng không có.
Hiện tại cô chỉ có hai loại cảm xúc, đó là ủy khuất cùng khó chịu.
Cô không nghĩ tới sẽ có một ngày Yến Hoài cũng trở thành điểm ngược của cô.
Ít nhất trong tưởng tượng của Hòa Vi, anh sẽ không ngược cô nhanh như vậy.
Nước mắt Hòa Vi chảy cực hăng, tóc mai nhanh chóng bị ướt nhẹp, cái mũi cùng khóe mắt đều đỏ bừng.
Yến Hoài thở dài một hơi, nâng ngón tay lên lau nước mắt giúp cô: “Đừng khóc.”
Hòa Vi đẩy anh ra, trở mình ghé vào trên giường, khóc lợi hại hơn.
Cô khóc khá yên tĩnh, không ra tiếng, chỉ có bả vai lúc lên lúc xuống, còn nguyên nhân thì do khóc lâu quá nên mũi có chút tắc, nên thanh âm rất nhẹ nhẹ đến mức yếu ớt.
Tâm Yến Hoài càng trở nên mềm hơn.
Vừa rồi anh thật sự mất hết lý trí, chỉ cần vừa nhìn thấy Hòa Vi, tưởng tượng đến cô và Phó Thừa Ngọc, sự tự chủ của anh lập tức liền về không.
Yến Hoài nới lỏng cà vạt, ngồi vào mép giường sờ sờ tóc cô, ngữ điệu cứng đờ: “Đều là anh không tốt.”
Hòa Vi không để ý tới anh.
Cô muốn về nhà, cô không muốn ở trong sách chịu ngược.
Tác giả là tên X đại ngốc, ngay cả một cơ hội yêu đương đều không cho cô.
Hòa Vi càng nghĩ càng ủy khuất, dù sao nước mắt cũng không mất tiền, cô liền vùi đầu trong gối, khóc đến mức thở hổn hển.
Yến Hoài bị cô khóc đến miệng khô lưỡi khô, ngón tay anh từ trên tóc cô dời đi, khẽ chạm lên vành tai cô, “Bảo bối.”
Hòa Vi hít hít cái mũi.
Một hồi lâu, cô mới từ gối đầu nâng mặt lên, cô gái nhỏ khóc khiến cho đôi mắt sưng hết cả lên, đáy mắt còn chứa không ít nước mắt.
Cô liếc mắt nhìn Yến Hoài: “Yến Hoài.”
“Ừ.”
“Chúng ta vẫn nên bình tĩnh lại đi.”
Ngón tay Yến Hoài rơi trên mặt cô, “Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Hòa Vi không biết nguyên chủ còn có bạn trai cũ khác hay không, không có là tốt nhất, nếu có mà nói, loại tình huống ngày hôm nay khẳng định sẽ còn tái hiện.
Trong khoảng thời gian này cô bị tình yêu làm cho thần kinh tê dại, rất nhanh chóng quên mất Yến Hoài cũng là một nhân vật nguy hiểm tồn tại trong sách.
Yến Hoài hạ mắt: “Chia tay?”
Hòa Vi không nói chuyện.
“Bình tĩnh thì có thể.” Đầu ngón tay cái của Yến Hoài nhẹ nhàng xoa dọc theo viền môi cô, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống, “Chia tay thì không được.”