Hòa Vi cảm thấy đây hẳn là tác phong làm việc của Yến Hoài, cho đến năm phút đồng hồ sau, Yến Tình mới gọi một cuộc điện thoại trên WeChat cho cô.
Bên này Hòa Vi vừa nhấc máy, đối phương liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Vi Vi, cô nhìn thấy hot search hôm nay chưa?”
Hòa Vi đáp: “Thấy được ạ.”
“Tôi vừa nhờ bạn bè đóng luôn tài khoản đó rồi.”
Hòa Vi chưa kị phản ứng, theo bản năng liền hỏi một câu: “Chị Tình, chị làm sao?”
“Đúng vậy, đương nhiên là tôi làm, bằng không cô cho rằng…”
Yến Tình bừng tỉnh đại ngộ mà “À” một tiếng, “Cô tưởng Yến Hoài làm đi, hiện tại chắc hẳn cậu ấy còn chưa xuống máy bay, nên không đóng được, hơn nữa nếu như cậu ấy thấy người khác nói cậu ấy vừa già vừa xấu, khẳng định không đóng tài khoản đơn giản như vậy.”
Khóe miệng Hòa Vi khẽ giật.
Bên kia Yến Tình còn đang tiếp tục nói: “Bài đăng trên Weibo chính là của một nghệ sĩ nhỏ thuộc công ty chúng ta, hình như cô gái kia quen biết Phó Thừa Ngọc từ rất lâu rồi, chắc là thích anh ta cho nên mới nhìn cô không vừa mắt.”
Giới giải trí loạn như vậy, cơ bản trong mỗi nhân vật của công chúng đều có một số việc không muốn người khác biết.
Các phương diện tại Hoa Ảnh đều yêu cầu nghiêm khắc đối với nghệ sĩ, nghệ sĩ muốn đăng bất cứ một thông tin gì khi cần thiết phải thông báo trước với người đại diện của chính mình, chính là vì phòng ngừa nháo thành sai lầm giống như lần này.
Trước mắt nghệ sĩ nữ kia chỉ là một thành viên trong một nhóm nhạc mới nổi, mặc dù cô ấy là ca sĩ, nhưng diện mạo lại trong sáng đáng yêu.
Yến Tình nhìn tư liệu của cô ta, sau đó nói, “Tôi đã nói với người đại diện của cô ta, về sau cô ta tốt nhất nên quản tốt cái miệng của mình.”
Cô dừng một chút, “Nhưng mà Vi Vi, kia chuyện một trăm vạn là như thế nào? Cô thật sự cầm một trăm vạn của mẹ Phó Thừa Ngọc sau đó chia tay anh ta sao?”
Hòa Vi: “…”
Tuy rằng Yến Tình cố ý kiềm chế, nhưng từ lời nói của cô ấy cô vẫn nghe ra ý tứ “Cô bội tình bạc nghĩa với Phó Thừa Ngọc”.
Hòa Vi căng da đầu đáp: “Tôi cầm của mẹ anh ta một trăm vạn…”
Bằng chứng như núi, không có biện pháp giảo biện.
“Mẹ anh ta, một chút cũng không hào phóng, cư nhiên chỉ lấy ra một trăm vạn.” Yến Tình cười một cái, trêu ghẹo nói: “Nếu đổi thành chú tôi, khẳng định sẽ lấy ra ít nhất là năm trăm vạn.”
“…”
Hòa Vi cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Yến Tình không tám chuyện với cô lâu lắm, sau khi ngắt điện thoại liền gửi tư liệu của cô gái kia lại đây, nhắc nhở cô về sau nhớ chú ý.
Hòa Vi click mở nhìn thoáng qua.
Cô gái kia còn nhỏ hơn cô một tuổi, cao một mét bảy, chân dài eo nhỏ, lớn lên rất xinh đẹp.
Đáng tiếc, cô ta đối với mình có địch ý.
Hòa Vi đóng giao diện, suy nghĩ vài giây, cô nhắn cho Yến Hoài một tin nhắn WeChat, hỏi anh khi nào về.
Cô nhớ rõ sinh nhật Yến Hoài là vào 16 tháng 6.
Hôm nay là ngày 9 tháng 6, nói cách khác, còn 7 ngày nữa là sinh nhật anh.
Tin nhắn gửi qua, quả nhiên theo như lời Yến Tình nói, Yến Hoài hẳn là còn ở trên máy bay, nên không trả lời cô.
Hai giờ sau, Hòa Vi ăn qua cơm trưa rồi chạy tới phim trường, sau khi trang điểm xong đang chuẩn bị bắt đầu quay, cô nhận được hai tin nhắn từ Yến Hoài ——
【 Một tuần nữa. 】
【 Làm sao vậy? 】
Hòa Vi thừa dịp vài giây trước khi bấm máy trả lời một câu: 【 Không có việc gì, chú ý an toàn. 】
Đầu kia lại nhắn mấy câu dặn dò cô ăn cơm đúng giờ, Hòa Vi không trả lời nữa, đưa điện thoại cho Phùng Ninh, sau đó ôm một chồng sách giáo khoa cao trung đã được chuẩn sẵn bước vào phòng học.
Đây là một bộ phim thanh xuân vườn trường, cho nên tiết tấu đặc biệt nhanh.
Nam nữ chính vì các loại nguyên nhân mà tan tan hợp hợp, nhưng vai nam nữ 2 trên cơ bản là một đường ngọt từ trên xuống dưới.
Dù sao bộ phim này nói về thanh xuân, một bộ phim dành cho giới trẻ, phần lớn người xem đều là học sinh, cho nên rất có chừng mực, mấy tập trước ngay cả cái nắm tay nhỏ cũng đều không có.
Quay xong mấy tập, Hòa Vi đóng vai nữ số 2 đã thành công theo đuổi được nam số 2, hai người đã bắt đầu con đường rải thức ăn cho chó, những cảnh nắm tay so với nam nữ chính còn nhiều hơn vài lần.
Mấy ngày nay xuất diễn của Hòa Vi rất quan trọng, thời gian ở phim trường cũng dài hơn.
May mắn gameshow mà cô tham gia đã chuyển sang quay ở các thành phố trong nước, bằng không trong ngoài nước chạy qua chạy lại, có khả năng cô còn chưa kịp nổi tiếng, trước đó liền mệt ૮ɦếƭ.
Bận rộn nên cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã hết một tuần.
Không biết là không ai tìm hiểu về mối tình đầu của Phó Thừa Ngọc nữa, hay là không ai có thể tìm ra, dù sao từ hôm đó đến nay, Hòa Vi cũng không thấy đề tài này quay trở lại hot search.
Trên người cô hệ thống giống như đột nhiên bị cắt đứt tuyến, tạm thời tiêu trừ cảnh báo.
Tới ngày 16 tháng 6, buổi chiều Hòa Vi không có lịch diễn, cô trước đi viện điều dưỡng thăm bà của nguyên chủ nửa ngày.
Do nhu cầu về một bầu không khí yên tĩnh, nên viện điều dưỡng nằm tại vùng ngoại thành, dân cư thưa thớt, một tháng Hòa Vi tới đây một lần, thời điểm quay về cũng không dám về quá muộn.
Hơn nữa bà tuổi đã lớn, tinh thần không tốt lắm, nói chuyện mấy giờ lập tức sẽ thấy buồn ngủ mệt mỏi, Hòa Vi chờ bà ngủ say, cô mới dịch dịch góc chăn cho bà rồi ra ngoài.
Bên ngoài mặt trời sắp xuống núi, phía cuối chân trời ánh nắng chiều cam hồng một mảng.
Mới vừa bước chân ra khỏi viện điều dưỡng, Trình Nặc liền nhắn tin tới: 【Vi Vi, buổi tối có đi chơi ở đâu không? 】
Cô ấy mới đi theo đoàn phim từ tỉnh ngoài trở về, sau khi biết Yến Hoài không ở Đồng Thành, trước tiên nhắn tin hỏi Hòa Vi một chút.
Trình Nặc biết đến quan hệ của Hòa Vi và Yến Hoài không sớm không muộn, nhưng mà không phải từ miệng hai đương sự.
Cô ấy từ trong miệng Trình Diễm mà biết được.
Rốt cuộc có một đoạn thời gian Trình Diễm đối xử với Hòa Vi thật sự quá mức để bụng, Trình Nặc lo lắng viên cải trắng bị heo nhòm ngó, nhịn không được chạy tới chất vấn anh có phải có ý tứ với Hòa Vi hay không.
Vừa hỏi như vậy, thế là tất cả đều hỏi ra.
Tuy rằng đều là heo, nhưng Yến Hoài miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Rốt cuộc so với Yến Thần cùng Trình Diễm, Yến Hoài có thể coi như là một đầu heo có phẩm chất thượng thừa.
Trình Nặc lại hỏi: 【 Không phải anh Yến Hoài đi công tác còn chưa trở về sao? 】
Ý ám chỉ thập phần rõ ràng.
Hòa Vi vẫy một chiếc xe taxi, sau khi ngồi lên xe mới trả lời Trình Nặc: 【 Tớ không đi, buổi tối có chút việc. 】
Trình Nặc: 【??? 】
Hòa Vi: 【 Hôm nay sinh nhật anh ấy. 】
【 Cậu muốn bay qua tổ chức sinh nhật cùng anh ấy sao? Miễn cưỡng cười vui.JPG】
【 Hay là hai người đêm nay muốn play trên điện thoại? 】
……
Càng nói càng không yên lòng.
Hòa Vi gửi lại một chuỗi dấu ba chấm.
Trình Nặc cả kinh: 【 Thật sự muốn play trên điện thoại sao, kích thích như vậy? 】
【...Cút đi. 】
-
Trình Nặc đương nhiên không đoán được.
Hòa Vi không phải không muốn cùng Yến Hoài play trên điện thoại, cô thậm chí ngay cả điện thoại của Yến Hoài cũng không kết nối được.
Người nọ không biết đang bận làm gì, WeChat đã lâu không thấy xuất hiện, tin nhắn gửi đi cũng đồng dạng như đá chìm đáy biển.
Rốt cuộc Hòa Vi đã cảm nhận được tâm trạng của Yến Hoài khi khoảng thời gian trước anh nhắn tin cho cô nhưng không nhận được câu trả lời.
Quả nhiên là phong thuỷ luân chuyển, đổi tới đổi lui sớm hay muộn cũng sẽ quay lại trên người cô.
Buổi chiều 6 giờ rưỡi, Hòa Vi về nhà tắm rửa.
Đúng 7 giờ, cô thay một chiếc váy, sau đó cầm di động túi xách ra cửa.
Hòa Vi nhớ rõ địa chỉ nhà Yến Hoài, nhưng trước khi qua cô đến trung tâm thương mại một chuyến.
Không đến tám giờ, xe taxi dừng trước cửa biệt thự Quan Hải Uyển.
Vừa vặn lúc này cô nhận được tin nhắn của Yến Hoài: 【 Sắp lên máy bay. 】
Hòa Vi ấn chuông cửa, hỏi: 【 Mấy giờ có thể về tới nhà? 】
【 Hơn10 giờ. 】
【 Chú ý an toàn. 】
Hòa Vi phát hiện, mình nhắn mấy chữ này cho Yến Hoài càng ngày càng thuần thục, rốt cuộc trừ bỏ bốn chữ này, cô cũng không biết nên gì với anh.
Trước kia sau khi nhận được mấy chữ này Yến Hoài sẽ không trả lời nữa, nhưng hôm nay qua vài giây, anh lại nhắn trở lại một câu: 【 Bảo bối, anh muốn gặp em. 】
Khóe miệng Hòa Vi khẽ cong.
Còn chưa biết nên trả lời như thế nào, dì Hàn đã bước nhanh lại đây mở cửa giúp cô “Tiểu Hòa tới à… Thiếu gia còn đi công tác chưa trở về đâu… “
Hòa Vi cất điện thoại, hướng về phía dì Hàn cười một chút, “Cháu tới đây đợi.”
Dì Hàn “Ai” một tiếng, bà rất thích cô gái nhỏ xinh đẹp này, có một khoảng thời gian không gặp, vừa thấy cô đến liền nhiệt tình vui vẻ, kéo tay cô vào trong nhà, “Đúng lúc tôi đang chuẩn bị cơm tối cho thiếu gia.”
Dì Hàn nói: “Cậu ấy ăn không quen cơm máy bay, mỗi lần trở về đều phải ăn thêm một chút.”
Dì Hàn vừa nói vừa cầm bột mì cùng trứng gà lại đây.
Hòa Vi nhìn thấy hỏi: “Dì Hàn, hôm nay là sinh nhật Yến Hoài đi?”
“Còn không phải sao… Tuy rằng thiếu gia không thích ăn bánh kem, nhưng rốt cuộc sinh nhật mà, nghi thức vẫn phải có.”
Dì Hàn rõ ràng thực sự yêu quý Yến Hoài, vừa nói chính mình lại tự nở nụ cười.
Hòa Vi vặn vòi nước, rửa tay sạch sẽ, “Dì Hàn, để cháu làm cho.”
“A?”dì Hàn sửng sốt.
“Cháu làm một lát là xong, dì cũng bận rộn cả một ngày rồi, dì đi nghỉ ngơi trước đi.”
Dì Hàn từ trên xuống dưới đánh giá cô vài lần, “Tiểu Hòa còn biết làm cái này?”
“Trước kia nhàn rỗi đã làm vài lần.”
Nguyên chủ không làm, nhưng Hòa Vi sẽ tự mình làm.
Ở thế giới của mình cô không phải diễn viên, chỉ là một cô sinh viên, nhưng cô lại thoải mái hơn nguyên chủ rất nhiều, thời gian nhàn rỗi không ít, khi nhàm chán liền ở nhà làm bánh ngọt để ăn.
Vì thế trù nghệ của Hòa Vi cũng không tệ lắm.
Dì Hàn lý giải việc này là do người trẻ tuổi có tâm tư lãng mạn, lúc này thấy cô thề son sắt, cũng không ở lại trong phòng bếp quấy rối nữa, thu thập tốt mọi thứ liền trở về phòng.
Phòng bếp trở nên yên tĩnh.
Động tác của Hòa Vi mau lẹ mà thuần thục, đem bánh kem bỏ vào lò nướng, sau đó lại chuẩn bị tốt rau xanh trứng gà cùng mì sợi, chờ Yến Hoài trở về sẽ thả vào trong nồi.
Trong thời gian chờ đợi nướng bánh kem chín, Hòa Vi ngồi ở trên ghế nhìn vài tờ 《 Diễn viên chuẩn bị tu dưỡng 》.
Mười lăm phút sau, lò nướng “đinh” một tiếng.
Hòa Vi mới vừa lấy bánh kem ra, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cửa lớn biệt thự Quan Hải Uyển có thể dựa vào dấu vân tay để mở khóa, nhưng cửa bên trong chỉ có thể dùng chìa khóa hoặc do người từ bên trong mở ra.
Thực hiển nhiên, Yến Hoài không mang chìa khóa.
Hòa Vi ra khỏi phòng bếp, tay chân nhanh nhẹn chạy tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Sắc mặt anh không tốt lắm, hơi nhíu mi, nửa rũ mắt, đến khi nhìn thấy góc váy cô mới đột nhiên giương mắt nhìn qua.
Hầu kết Yến Hoài khẽ nhúc nhích, giây tiếp theo, anh cúi đầu hôn xuống đồng thời nhẹ nhàng đẩy Hòa Vi vào trong nhà, dứt khoát lưu loát mà trở tay đóng cửa lại.
Tống Huỳnh bị nhốt ở ngoài cửa: “???”