Những lời này anh nói cho Yến Thần nghe.
Tuy rằng hai người là anh em ruột, cắt không đứt, quan hệ huyết thống càng gỡ càng rối hơn, nhưng quan hệ không hợp cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Yến Thần nhìn chằm chằm Yến Hoài thật lâu.
Rõ ràng anh ta mới chính là cậu chủ danh chính ngôn thuận của Yến gia, nhưng từ khi Yến Hoài tiến vào Yến gia, không chỉ có Yến Như Cảnh, mà những người khác đều bỏ qua sự tồn tại của anh ta.
Yến Hoài có năng lực và thủ đoạn tàn nhẫn, ban đầu Yến Thần còn cố sức mà đuổi theo phía sau anh hai năm, sau đó thật sự đuổi không kịp, lúc ấy anh ta lại vừa vặn tới thời kỳ phản nghịch, tâm lý quấy phá, anh ta dứt khoát liền đối nghịch với ý tứ của Yến Như Cảnh.
Kết quả có thể nghĩ.
Trước kia là thành tích học tập, sau lại là năng lực xử lý sự vụ trong công ty, tới hiện tại, ngay cả người con gái mà anh ta thích đều bị Yến Hoài lừa tới trên giường rồi.
Đúng vậy, Yến Thần cảm thấy Hòa Vi là bị Yến Hoài lừa gạt.
Hòa Vi ở trong mắt anh ta quá mức sạch sẽ tốt đẹp, nghĩ tới nghĩ lui đều không thể chủ động lên giường cùng Yến Hoài, bàn tay đang rũ tại bên người của Yến Thần nắm chặt chẽ thành quyền, toàn bộ gân xanh trên trán đều nổi lên, cố tình làm trò trước mặt Yến Như Cảnh, anh ta lại không thể.
Nói Yến Hoài đoạt bạn gái của anh ta sao?
Không, không có khả năng.
Đừng nói Hòa Vi đã chia tay với anh ta, ngay cả khi hai người bọn họ không chia tay, Yến Thần cũng không thể ném mặt mũi đi được, anh ta nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ Yến Hoài, miễn cưỡng hít sâu vài hơi để áp xuống lửa giận trong lòng.
Lúc này tâm tư Yến Như Cảnh hoàn toàn đặt trên người con trai lớn, căn bản không chú ý tới sự khác thường của đứa nhỏ bên này, ông chà xát tay, có chút xấu hổ lại có chút kích động, trong lúc nhất thời thế nhưng đã quên mất mình muốn nói gì.
Yến Hoài dựa vào sô pha hút xong một điếu thuốc, thời điểm đem tàn thuốc dụi vào trong gạt tàn, anh nâng mắt, “Cha, hai người còn chuyện gì khác sao?”
Bởi vì cố gắng áp chế тɪ̀пһ Ԁụᴄ, thanh âm của anh vừa nghẹn vừa lạnh lùng.
Lần này thậm chí Yến Như Cảnh dứt khoát đem mục đích mình lại đây hôm nay đều vứt ra sau đầu, tầm mắt của ông dừng ở trên mặt cùng cần cổ của Yến Hoài xoay qua xoay lại vài vòng, miệng giật giật, còn chưa nghĩ nên nói gì, Yến Hoài lại đột nhiên lên tiếng: “Cha, con muốn kết hôn cùng cô ấy.”
Trong nháy mắt hốc mắt Yến Thần căng lớn: “…”
Yến Như Cảnh cũng đồng dạng sửng sốt một chút, nghe ngữ khí của Yến Hoài không giống như đang nói giỡn, ông theo bản năng hỏi: “Cô gái kia mang thai sao?”
“Không có.” khóe miệng Yến Hoài khẽ cong, hỏi lại: “Chỉ có mang thai mới có thể kết hôn sao?”
Yến Như Cảnh bị anh hỏi cho không còn lời gì để nói.
Qua vài giây, ông mới thở dài: “Đương nhiên là không phải.”
Chủ yếu là bởi vì hôm nay Yến Hoài đề cập đến thật sự quá bất ngờ, hoàn toàn không cho ông một chút thời gian thích ứng nào.
Yến Hoài bởi vì dáng ngồi mà góc áo ngủ co thành tám góc ở trên đùi, anh kéo áo đứng dậy, “Không có chuyện gì khác thì con lên trước.”
Giữa đường bị đánh gãy, vốn dĩ tâm tình anh đã không tốt rồi.
Ngẫu nhiên một hai lần không sao, số lần nhiều, anh không phế cũng héo đến mấy ngày.
Phía sau Yến Như Cảnh gọi anh lại, “A Hoài.”
Bước chân Yến Hoài dừng lại, nhưng anh không quay đầu.
“Vừa rồi con nói chuyện kết hôn …”
Lúc này Yến Hoài mới quay mặt lại, kỳ thật cảm tình của anh cùng Yến Như Cảnh so với Yến Thần thì tốt hơn rất nhiều, cho nên thời điểm đối mặt với ông, ngữ khí đều hòa hoãn chút, “Không phải muốn thương lượng với ngài.”
Anh dùng ngữ khí không thể thương lượng.
Một người trưởng thành, tổng quan có thể chịu trách nhiệm đối với những việc mình đã làm cùng bạn gái.
Yến Như Cảnh cũng không nói thêm điều gì nữa, vội vẫy tay ý bảo anh mau chóng lên tầng, “Lần sau dẫn về nhà ăn bữa cơm.”
Lông mi Yến Hoài khẽ chớp, như có như không nhìn sang Yến Thần, “Vâng.” một tiếng, sau đó nhấc chân lên tầng.
Sau hơn nửa phút Yến Như Cảnh mới hồi phục tinh thần từ việc con trai lớn thật sự muốn kết hôn, rốt cuộc thì Yến Hoài cũng đến tuổi lập gia đình, tuy rằng Yến Như Cảnh cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng khối đá lớn trong lòng kia vẫn lập tức có thể thả xuống rồi.
Ông quay đầu nhìn về phía Yến Thần: “Đi thôi, con xem anh con sắp phải lập gia đình, còn con chừng nào mới có thể ổn định đây?”
Sắc mặt Yến Thần không được tốt, anh ta dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên đứng dậy.
Yến Như Cảnh bị hoảng sợ, “Con muốn làm gì?”
Yến Thần ngay cả đầu cũng không xoay lại, “Con nói mấy câu với anh.”
Bước chân của anh ta vừa mạnh vừa nhanh, cơ hồ là chạy chậm lên tầng hai.
Yến Hoài đang muốn mở cửa đi vào, đuôi mắt thoáng nhìn thấy anh ta đi lên, đỉnh mày tuấn lãng hơi chau lại.
Yến Thần cũng không vòng quanh, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Người bên trong là Hòa Vi sao?”
Yến Hoài không đáp, chỉ có đuôi lông mày là khẽ nâng.
Phản ứng này của anh không hề nghi ngờ đó là mặc định, hỏa khí của Yến Thần dâng lên, thứ nhất là bởi vì hai người này ở bên nhau, thứ hai là nghĩ tới thời điểm khi anh ta và Hòa Vi kết giao, cô đều tránh không cho anh ta chạm vào.
Đừng nói là lên giường, ngay cả động tác thân mật như hôn môi đều bởi vì Hòa Vi bị cảm lạnh mà gác lại, hiện tại trong giờ phút này, Yến Thần tận mắt nhìn thấy chính bạn gái cũ thanh thuần sạch sẽ của mình, để lại dấu vết ái muội trên người người đàn ông khác.
Người đàn ông này, hai người vẫn luôn không hợp nhau, mọi thứ của anh ta đều thua kém.
Nắm tay của Yến Thần siết càng ngày càng chặt, xương cốt va chạm phát ra âm thanh “Răng rắc” rõ ràng tới mức có thể nghe được, anh ta càng nghĩ càng giận, giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Vừa rồi anh nói muốn kết hôn, cùng với cô ấy?”
“Cùng cô ấy kết hôn.” Yến Hoài rốt cuộc cũng lên tiếng, tay đặt ở trên tay nắm cửa, cũng không mở cửa, mà nghiêng đầu nhìn về phía Yến Thần, “Như thế nào, không được sao?”
“Yến Hoài.” Yến Thần hạ giọng, “Cô ấy là bạn gái cũ của tôi!”
Khóe miệng Yến Hoài cười nhạt một tiếng, “Cho nên?”
Cho nên anh không thể kết hôn cùng Hòa Vi!
Yến Thần vừa muốn đem câu này nói thành lời, lại nghe thấy Yến Hoài tiếp tục nói: “Cho dù cô ấy có là vợ trước của cậu, thì có quan hệ gì với việc tôi cưới cô ấy?”
Thanh âm Yến Hoài lạnh xuống dưới: “Đừng quá coi trọng chuyện quá khứ.”
Tầm mắt anh chuyển hướng ra phía sau Yến Thần, cằm khẽ nâng, “Dì Hàn.”
Ý tứ của anh quá rõ ràng, kêu dì Hàn tiễn khách.
Yến Thần đương nhiên rất tức giận, đặc biệt là khi nghĩ đến hiện tại Hòa Vi có khả năng đang tʀầռ tʀʊồռɢ mà nằm ở trên giường Yến Hoài, anh ta liền cảm thấy trong lòng như có lửa đang thiêu cháy kịch liệt, cố tình giây tiếp theo, một câu của dì Hàn tựa như một chậu nước lạnh tưới ngay vào đầu anh ta: “Cậu hai, tiên sinh còn ở dưới tầng chờ cậu đấy.”
“…”
Yến Hoài không để ý đến anh ta nữa, đẩy cửa đi vào.
Giờ khắc này, trong đầu Hòa Vi lại vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Giá trị ghen tuông của Yến Thần tăng lên 3 điểm, giờ đã thành 24 điểm rồi.”
Từ vừa nãy đến bây giờ, ngắn ngủi chỉ vài phút, giá trị ghen tuông của Yến Thần đã tăng lên sáu điểm.
Tất cả đều là công lao của Yến Hoài, Hòa Vi mới vừa ý thức được điểm này, bên tai liền vang lên giọng nói của người đàn ông: “Còn khó chịu sao?”
“…”
Giọng nói của anh và thanh âm của hệ thống chỉ kém nhau một chút, Hòa Vi xoay người, một đôi mắt ướt dầm dề nhìn qua.
Tuy rằng so với vừa rồi khi anh đi ra ngoài thì tốt hơn một chút, nhưng cô vẫn cảm thấy trống rỗng khó chịu.
Tầm mắt Yến Hoài di chuyển xuống dưới: “Chính mình dùng tay?”
“…”
Mặt Hòa Vi nóng lên, muốn giơ chân đá cho anh một cái, rồi lại dễ dàng bị anh nắm lấy mắt cá chân kéo qua, Yến Hoài cúi người ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng gọi: “Bảo bối.”
Hòa Vi mới vừa rung động một giây, ngay sau đó liền nghe thấy anh trầm giọng ưu nhã lại gợi cảm mà nhả ra hai chữ: “Xin anh.”
“…”
Hòa Vi vẫn muốn đá cho anh một cái, nhưng chân chỉ mới vừa nâng lên, ngắn ngủi lại bị đảo đầu phiêu phiêu mà “A” một tiếng.
Thời gian trôi qua từng phút.
Hòa Vi cũng không biết kết thúc khi nào, cô không muốn cử động, mơ mơ màng màng nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trên người thực sạch sẽ thoải mái.
Hôm qua Yến Hoài giúp cô tắm rửa.
Đại khái anh cũng mệt mỏi, lúc này còn chưa tỉnh ngủ, Hòa Vi nhìn chằm chằm trần nhà vài giây, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời còn chưa sáng hoàn toàn, nhưng phía chân trời đã lộ ra tia nắng sớm của mặt trời.
Hòa Vi xoay mặt lại, thay đổi tư thế để đối diện với Yến Hoài.
Lúc này ngũ quan người đàn ông đều giãn mở ra, mặt mày như họa, dịu dàng mà có chút không quá chân thật.
Hòa Vi giơ tay chạm vào đôi mắt anh, sợ đánh thức anh, cho nên động tác của cô vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, không đến nửa giây, cô lại nhanh chóng rụt tay trở lại.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Yến Hoài đã mở bừng mắt, anh giơ tay nắm cổ tay cô, sau đó trở mình đè cô ở dưới thân, rõ ràng anh còn chưa quá tỉnh ngủ, thanh âm mang theo chút giọng mũi: “Qùa sinh nhật đâu?”
May mà Yến Hoài nhắc nhở, Hòa Vi mới nhớ tới chuyện này, “Em đi lấy cho anh.”
“Không cần.”
Yến Hoài buông cô ra, lại nằm xuống giường nhắm mắt lại, “Ngủ tiếp một lát.”
Kỳ thật Hòa Vi cũng chưa muốn rời giường, vùi mình vào trong lòng anh, không quá vài phút liền ngủ say.
Đến khi tỉnh lại, bên người đã không thấy Yến Hoài, nhưng thật ra phòng tắm bên kia có động tĩnh rất nhẹ.
Di động của Hòa Vi còn ở dưới tầng, chỉ có thể lấy di động Yến Hoài để xem giờ.
Cô không muốn xem nhiều, thật sự chỉ muốn nhìn giờ thôi.
Kết quả màn hình vừa sáng lên, cô liền nhìn thấy hình nền là một bức ảnh có chút quen mắt.
Là bức ảnh lần trước cô chụp quảng cáo cho Phỉ Lệ.
Khóe miệng Hòa Vi hơi mím, sau đó giương cao lên.
Tuy rằng cô rất muốn nhìn xem trong di động Yến Hoài có những gì, muốn biết di động của anh có lạnh nhạt giống anh hay không, nhưng cô vẫn còn lý trí, biết như vậy không tốt, cho nên lại tắt màn hình thả điện thoại lên tủ đầu giường.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy còn chưa có dừng, Yến Hoài đang tắm rửa.
Tối hôm qua sau khi tắm xong Hòa Vi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Yến Hoài.
Mới vừa bước chân xuống giường, di động Yến Hoài liền vang lên, cô vội vàng cầm di động qua gõ vài cái lên cửa phòng tắm, “Điện thoại của anh Trình Diễm.”
Bên trong truyền ra tiếng người đàn ông: “Giúp anh nhận đi.”
Hòa Vi ấn nghe, vừa mới nói một câu “Alo”, đầu kia liền phảng phất như bị hoảng sợ, rất тһô Ьạᴏ ngắt luôn điện thoại.
“…”
Qua nửa phút, chuông điện thoại lại vang lên, lần này Hòa Vi không mở miệng trước.
Trình Diễm: “Không gọi sai a… Vì sao vừa rồi tôi lại nghe thấy giọng phụ nữ a?”
Hòa Vi: “Anh Trình Diễm, là em.”
“…”
Trình Diễm tiêu hóa vài giây, sau đó mới hỏi thử: “Vi Vi?”
Hòa Vi lên tiếng.
Trình Diễm nháy mắt liền hiểu rõ, “Vốn dĩ muốn nói cho A Hoài biết cuộc họp báo của [Hoàng Nữ], nhưng mà nói với em cũng vậy, Vi Vi lát nữa em hỏi cậu ấy một tiếng, người đầu tư thiên mã ảnh nghiệp muốn qua, em giúp anh hỏi một chút xem cậu ta có đi hay không?”
Hòa Vi theo bản năng hỏi: “Tại sao anh ấy lại đi?”
Trình Diễm trầm mặc vài giây, sau đó khụ một tiếng: “A Hoài cũng là người đầu tư a.”
……
Trình Diễm lại nói: “Bởi vì lịch chiếu bóng, nên phim sẽ phát sóng sớm hơn, do đó cuộc họp báo cũng đẩy lên trước mấy ngày, quyết định vào ngày 20, Vi Vi nếu em rảnh cũng có thể đến đây.”
Dừng một chút, anh ta lại nói: “Nếu em đến, khẳng định A Hoài cũng sẽ đến.”
Sau khi nói chuyện chính sự xong, hai người nhanh chóng ngắt điện thoại.
Di động của Yến Hoài và Hòa Vi không giống nhau, phím khóa màn hình không cùng một bên giống cô, Hòa Vi không cẩn thận liền ấn sai vào nút chỉnh âm lượng, cũng không biết tiếp theo cô ấn vào đâu, mà màn hình không những không khóa, ngược lại nhảy ra một giao diện ghi âm.
Hòa Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấy file ghi âm thứ nhất, chưa đến hai giây.
Ngón cái của cô ở trên màn hình không đến nửa giây, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông vừa lau tóc vừa bước ra.
Hòa Vi cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngón tay giống như chốt mở an toàn, cửa vừa mở ra, ngón cái không tự giác liền đè xuống.
Nhẹ nhàng một cái, click mở file ghi âm.
Hòa Vi nghe được hai chữ, rất nhẹ rất nhỏ, cũng rất yếu đuối.
Nhưng cô vẫn nghe rõ: Chồng yêu.
Giọng nói khi ghi âm bằng điện thoại, cũng ít nhiều có chút không giống.
Đặc biệt là hai chữ này, vừa nghe liền có thể nghe ra được, đã trải qua lần ghi âm thứ hai, bên trong còn có một dòng điện lưu rất nhỏ chạy ngang qua.
Lần đầu tiên Hòa Vi thậm chí không nghe ra đây là giọng của ai.
Ngẫm nghĩ vài giây sau, cô mới ý thức được đây chính là giọng của cô nha.
Nhưng mà “Chồng yêu”——
Cô gọi Yến Hoài là chồng yêu khi nào?
Hòa Vi da mặt mỏng, tối hôm qua ở trên giường Yến Hoài bắt cô gọi, cô không mở miệng được.
Cho nên hai tiếng này… Rốt cuộc là như thế nào?
Hòa Vi theo bản năng nâng mắt, cùng với Yến Hoài đang đứng ở cửa bốn mắt nhìn nhau vài giây, cô thấy hầu kết người đàn ông nhẹ lăn, nhả ra hai chữ: “Vợ yêu.”