Bởi vì chuyển khoản ngân hàng qua di động có giới hạn mấy lần trong một ngày, mỗi ngày bao nhiêu tiền, cho nên một trăm hai mươi vạn này, Hòa Vi phải gửi mất vài lần, mới gửi hết một xu cũng không thiếu qua tài khoản kia.
Cả vốn lẫn lời, nhiều thêm mấy vạn, coi như cô thanh toán đơn đặt hàng cho các hành động trước đó của nguyên chủ.
Xác nhận toàn bộ tiền đã chuyển thành công, rốt cuộc Hòa Vi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Số tiền này không nhỏ đối với cô, nhưng sau khi bộ phim kết thúc cô sẽ được nhận số tiền còn lại, tóm lại nó luôn nằm trong phạm vi có thể gánh vác được.
Chủ yếu chính là, cô dùng hơn một trăm vạn này mua một sự an tâm cùng giải thoát.
Vẫn rất đáng giá.
Hòa Vi nhìn mấy chữ “Chuyển khoản thành công.” trên màn hình di động vài giây, sau khi thoát ra cô xuống giường, mở một chai nước suối.
Hai ba phút qua đi, Phó Thừa Ngọc không có động tĩnh gì, nhưng tin nhắn của Yến Hoài đã gửi tới đây: 【 Còn chưa ngủ? 】
Hòa Vi biết nguyên nhân anh đột nhiên gửi tin nhắn đến.
Bởi vì giới hạn thẻ của cô rất nghiêm trọng, nên vừa rồi Hòa Vi dùng thẻ của Yến Hoài để chuyển khoản, đoán chừng tiền mới vừa ra đi, bên kia anh đã nhận được tin nhắn từ ngân hàng.
Cũng khó cho anh không hỏi xem hơn một trăm vạn này dùng để làm gì.
Trong lòng Hòa Vi vừa động, máu trong người dường như lưu thông với tốc độ nhanh hơn chút, cô đột nhiên cảm thấy nửa giờ trước những việc mình làm được thật sự quá kém.
Căn bản không xứng là một bà vợ đủ tư cách.
Hòa Vi nhìn chằm chằm tin nhắn, không trả lời, mà trực tiếp bấm điện thoại gọi cho anh.
Chuông vang lên không quá vài tiếng, đầu kia liền ấn nghe, thanh âm người đàn ông truyền tới, đêm khuya tĩnh lặng, có thể là bởi vì mới vừa hút thuốc xong, giọng nói của anh hơi nghẹn: “Sao giờ còn chưa ngủ?”
Hòa Vi dựa vào đầu giường, ngón chân lộ ra bên ngoài chăn nhẹ nhàng rụt lại, không đáp mà hỏi ngược lại: “Hút thuốc sao?”
Người đàn ông ở đầu kia trầm thấp lên tiếng.
Hòa Vi đoán rằng anh hoặc nhiều hoặc ít là bởi vì cuộc điện thoại lúc nãy.
Mấy ngày nay cảm xúc của cô vẫn luôn không tốt, đặc biệt là hôm nay khi gặp Phó Thừa Ngọc, lại nghĩ tới lời hệ thống nói lúc trước.
Nhưng đây không nên là lý do để cô lạnh nhạt với Yến Hoài, cái mũi của Hòa Vi đau xót, khẽ cau mày: “Về sau hút ít thuốc thôi, nó không tốt cho cơ thể.”
Ở đầu kia điện thoại, rốt cuộc thì sắc mặt tối tăm cả nửa ngày của Yến Hoài đã có chút thay đổi, mặt mày anh thả lỏng, nhẹ nhàng đáp ứng: “Được.”
Khóe miệng Hòa Vi giật giật, vừa muốn nói thêm gì nữa, đầu kia điện thoại liền truyền đến một giọng nam xa lạ: “Yến tổng?”
“…”
Sửng sốt vài giây, Hòa Vi mới nhớ tới hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Đang họp.”
“…”
Hòa Vi hoàn toàn không nói nên lời, vừa rồi cô thấy Yến Hoài nhắn tin cho cô, cô còn tưởng rằng anh không bận, huống chi hiện tại thời gian cũng không còn sớm, cô không nghĩ tới thời điểm này Yến Hoài vẫn còn mở cuộc họp.
Hòa Vi mím môi, giống như ăn trộm, thanh âm thấp tám độ: “Lát nữa em gọi lại cho anh sau.”
Cô nói xong, vừa muốn cúp điện thoại, lại bị Yến Hoài nhanh hơn một bước mà gọi lại: “Vợ ơi.”
Hai chữ này vừa ra tới, những nhân viên đang có mặt trong cuộc họp video nháy mắt đều cả kinh không nói ra lời, Yến Hoài không mở loa ngoài, cho nên bất cứ ai có mặt ở đây nói chuyện bọn họ căn bản nghe không được, nhưng giọng nói của Yến Hoài lại truyền tới một cách rõ ràng.
Mấy người đều sửng sốt, không ai dám lên tiếng ngắt quãng.
Ngay cả Hòa Vi cũng bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, trầm mặc vài giây, còn chưa kịp phát ra tiếng, lại nghe thấy đầu kia nói: “Chờ anh hai phút.”
“Ồ…”
Một tiếng “ồ” này bị cô kéo cực dài, ước chừng tới vài giây.
Đợi âm cuối rơi xuống hoàn toàn, cô nghe thấy Yến Hoài coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh mà nói tới chính sự.
Đầu kia điện thoại, quản lý cấp cao của Hoa Ảnh dường như đang thảo luận về kế hoạch đầu tư quy hoạch vào cuối năm, Hòa Vi nghe rõ từng câu một, cứ cách vài câu lại xem di động một lần.
Sau hai phút, quả nhiên Yến Hoài kết thúc video.
Thanh âm những người khác thoáng chốc biến mất trong ống nghe, Hòa Vi hỏi một câu: “Đã xong chưa?”
Không phải lúc nào anh cũng có thể nắm được thời gian, cho nên sẽ không vừa xem giờ liền kết thúc hội nghị đi… Nếu thật sự là như vậy, Hòa Vi liền trở thành hồng nhan họa thủy thời cổ đại quấy nhiễu hoàng đế lâm triều.
Giống như Yến Hoài biết cô đang suy nghĩ cái gì, trầm thấp cười một tiếng: “Xong rồi.”
“Thật sự xong rồi?”
Anh rất kiên nhẫn, từng câu từng chữ mà xác nhận: “Thật sự xong rồi.”
Lúc này Hòa Vi mới yên lòng, cô trở mình, lại mở miệng nói: “Vừa rồi nhận được tin nhắn từ ngân hàng sao?”
“Ừ.”
Số tiền kia bị chia thành ba lần chuyển ra ngoài, Yến Hoài sẽ biết đầu tiên, nhưng mà anh cũng không muốn hỏi Hòa Vi làm gì.
Từ trước đến nay Yến Hoài không can thiệp việc Hòa Vi xài tiền như thế nào, hết bao nhiêu, dù sao cô tiêu như thế nào, anh cũng có đủ khả năng để lo cho cô.
Nhưng mà hơn một trăm vạn này, xác thật là số tiền lớn nhất mà Hòa Vi từng chi tiêu.
Yến Hoài nheo mắt, vẫn không hỏi cô dùng số tiền này để làm gì.
Nhưng Hòa Vi không đánh đã khai: “Em gửi tiền cho Phó Thừa Ngọc.”
Yến Hoài “Ừ.” một tiếng, anh vẫn không hỏi nhiều.
Anh đã cho cô đủ tín nhiệm.
Cảm xúc của Hòa Vi cũng tăng lên không ít, không biết là do thuốc phát huy tác dụng, hay là tâm trạng tốt làm ảnh hưởng, dường như đầu cũng không còn đau như vậy nữa, khóe miệng cô cong lên, tiếp tục nói: “Như vậy em và anh ta đã hoàn toàn thanh toán xong.”
Tuy rằng nói như vậy có chút mặt dày, nhưng đây thực sự là biện pháp giải quyết tốt nhất mà Hòa Vi có thể nghĩ ra.
May mà Phó Thừa Ngọc không phải loại người không hiểu lý lẽ mà nhất quyết đeo bám, cô cũng không đến mức thay nguyên chủ bồi thường nhiều hơn.
Hòa Vi hít sâu một hơi, sau một lúc lâu cũng không nghe thấy Yến Hoài nói gì, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Yến Hoài, anh đang nghe sao?”
So với cách xưng hô khác, kỳ thật cô càng thích trực tiếp gọi tên Yến Hoài.
Tên anh rất dễ nghe, thời điểm thoát ra khỏi môi răng luôn có một loại hương vị lưu luyến, chờ anh trả lời này vài giây, Hòa Vi ngồi dậy từ trên giường, ngồi xếp bằng ôm cái gối đầu lại đây.
Người nọ lên tiếng: “Đang nghe.”
“Anh không muốn nói gì với em sao?”
“Có.”
Hòa Vi lẳng lặng lắng nghe.
Ngữ khí Yến Hoài rất nhẹ, cũng rất nghiêm túc, sau vài giây yên tĩnh, cô mới nghe thấy Yến Hoài mở miệng: “Hòa Vi, lần đó lời anh nói với em là nghiêm túc.”
“Lần nào?”
Yến Hoài nói chuyện với cô không phải một hai lần, trong chốc lát Hòa Vi không nghĩ ra được.
“Tiền của anh đều cho em.”
“…”
Có lẽ anh sợ cô đối xử với anh như Phó Thừa Ngọc.
Hòa Vi không nhịn được cười một tiếng, thời điểm mở miệng giọng nói còn mang theo nửa phần nhẹ nhàng cùng hoạt bát: “Tiền của em cũng đều cho anh.”
Vốn dĩ gương mặt cô rất dịu dàng, khi cười rộ lên càng trở nên trong sáng xinh đẹp hơn, Hòa Vi đếm đầu ngón tay, khoảng thời gian trước thù lao đóng phim tuy rằng không cao, nhưng tốt xấu gì cô cũng đóng hai bộ phim, còn ghi hình cho mười tập gameshow, cộng lại cũng không ít, “Hiện tại em cũng trở thành phú bà ngàn vạn đấy.”
“Hơn nữa chồng em có tiền như vậy, em lại không ngốc.”
Khóe miệng Yến Hoài nheo lại, “Em biết thì tốt rồi.”
Anh nhìn thời gian, rời khỏi phòng sách, “Như thế nào còn chưa ngủ?”
“Mới vừa tắm xong.”
Hòa Vi không nói với anh cô bị choáng váng đầu óc, “Chờ lát nữa liền ngủ.”
“Buổi tối uống nhiều hay ít?”
“Hai… Hai ba ly đi.”
Vốn dĩ người trong đoàn phim ăn cơm cùng nhau, uống hay không uống cũng không ai bắt buộc, nhưng mà hôm nay cảm xúc của Hòa Vi không tốt lắm, cho nên liền uống thêm mấy ly.
Nhưng chỉ mấy chén này, vẫn có chút đau đầu.
“Đau đầu sao?”
Hòa Vi cực kỳ tự tin mà đáp: “Không đau.”
Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy tiếng vòi hoa sen mở ra sau đó là tiếng nước chảy ào ào, trong nháy mắt trước mắt Hòa Vi thoảng qua hình ảnh ánh đèn phòng tắm và cơ thể gợi cảm của người đàn ông với đôi vai rộng chân dài, bên tai cô nhanh chóng đỏ lừ, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng: “Yến Hoài.”
Mới vừa nói xong, tiếng nước ở đầu kia liền ngừng.
Hòa Vi: “Hôm nay anh có mệt không?”
“…”
Thanh âm của cô thực mềm, tựa hồ mang theo nhiệt độ, Yến Hoài cảm thấy không thích hợp lắm, nhíu mày hỏi cô: “Làm sao vậy?”
“Em giúp anh thả lỏng một chút.”
“…”
Huyệt thái dương của Yến Hoài đột nhiên nhảy lên.
Tính tình Hòa Vi anh biết, thời điểm nghe lời so với ai khác đều nghe lời hơn, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, cũng không phải chưa từng làm ầm ĩ, lông mày Yến Hoài nhăn càng sâu, vừa muốn cô thành thật đi ngủ, giọng nữ mềm mại ở đầu kia lại gọi anh một tiếng: “Yến Hoài ca ca…”
Hầu kết Yến Hoài lăn nhẹ: “Nói chuyện bình thường.”
Hòa Vi sao có thể thuận theo.
Cô tưởng tượng đến hiện tại Yến Hoài đang ở trong phòng tắm không biết đang làm gì, nơi nào đó liền xao động, Hòa Vi há mồm khẽ cắn đầu ngón tay, học theo động tác của nhân vật nữ chính trong bộ phim hành động, nhẹ giọng “Ư ư a a” hừ hừ hai tiếng.
Mới chỉ phát ra hai tiếng, liền “Tích” một tiếng, bên tai hoàn toàn yên tĩnh.
Yến Hoài dập điện thoại.
“…”
Đây là lần đầu tiên Yến Hoài ngắt điện thoại của cô.
Hòa Vi sửng sốt một hồi lâu, cho đến vài phút sau, cô nhận được một tin nhắn từ Yến Hoài: 【 Thật muốn ɢɨết ૮ɦếƭ em. 】
-
Sau khi một trăm vạn kia được chuyển qua, Phó Thừa Ngọc cũng không có biểu hiện gì, hai người lại khôi phục hình thức chung sống hòa hợp trước đó, nên nói thì sẽ nói, nên tránh tị hiềm cũng rất lý trí mà tránh tị hiềm.
Hai tập cuối cùng của chương trình truyền hình thực tế ghi hình mất ba ngày.
Quay xong chỉ có Hòa Vi và Tô Mộc phải trở về Đồng Thành, những người khác đều có các điểm đến riêng, mấy người ở sân bay đường ai nấy đi.
Lần trước Tô Mộc tổn thất mất ba ngàn vạn, tuy rằng thoạt nhìn không ảnh hưởng quá lớn đối với anh ta, nhưng cũng khẳng định là không nhỏ.
Chắc chắn anh ta không biết số tiền kia đang nằm trong tay Hòa Vi, nên mới đối xử với Hòa Vi không khác nhiều lắm so với trước kia, ngoại trừ việc không thể trong tối ngoài sáng hướng dẫn cô các quy tắc bất thành văn ở trong giới.
Nhưng Hòa Vi đã sớm không có cách nào coi Tô Mộc như một sư huynh đơn thuần được, thời điểm gặp nhau khi soát vé cũng chỉ đơn giản gật đầu chào hỏi.
Đến khi xuống máy bay lại càng không cần phải nói, Hòa Vi sợ bị liên quan đến anh ta, nên lúc lấy vali hành lý, cũng không cho Tô Mộc có cơ hội giúp đỡ.
Sức lực của nguyên chủ không nhỏ, xách vali hành lý là chuyện nhẹ nhàng.
Hòa Vi vừa lạnh nhạt vừa lễ phép nói lời tạm biệt với Tô Mộc xong, sau đó kéo vali hành lý cùng Phùng Ninh rời khỏi sân bay, mới vừa ra khỏi sân bay, tin nhắn của Yến Tình đã nhắn lại đây: 【 Cô và Tô Mộc sao lại thế này? 】
Hòa Vi: 【 Không có chuyện gì mà. 】
【 Hai người đều leo lên hot search rồi. 】
【…Em đi xem. 】
Thừa dịp Phùng Ninh đang đứng bên đường gọi xe taxi, Hòa Vi đứng yên, mở Weibo ra xem.
Tô Mộc là một người có sức nóng của riêng mình, hơn nữa trong khoảng thời gian này bởi vì phát sóng phim và truyền hình thực tế nên sự nổi tiếng của Hòa Vi cũng tăng lên không ít, vì thế nếu hai người kết hợp với nhau, chỉ hơi chút gió thổi cỏ lay, cũng dễ dàng leo lên hot search.
Hòa Vi còn chưa quên khoảng thời gian trước cộng đồng mạng đã ghép cô và Tô Mộc trở thành một couple, vốn đã ngừng nghỉ một thời gian, nhưng khi gameshow lên sóng, độ nóng của đề tài kia lại càng tăng cao.
Cô đoán hot search hôm nay khẳng định cũng có quan hệ với couple.
Quả nhiên, vừa mở ra liền thấy, hot search đầu tiên chính là hai người bọn họ, đề tài viết như này ——# Tô Mộc và Hòa Vi cùng đi đến Vũ Hán để ghi hình, toàn bộ hành trình không hề giao lưu với nhau #.
Ban đầu đề tài này là do một tạp chí khởi xướng, trong chính văn của Weibo, câu đầu tiên ngay sau đề tài này đó là: Lúc trước cư dân mạng cho rằng Tô Mộc và Hòa Vi bí mật kết giao, nhưng thời điểm ghi hình cho chương trình thực tế, toàn bộ hành trình hai người không hề có sự giao lưu, nghi ngờ tình cảm tan vỡ.
Lại click mở phần bình luận phía dưới, là địa bàn của người hâm mộ.
Nhưng mà có thể do có nhiều người qua đường, nên lần này ngoại trừ fans của Tô Mộc, còn có không ít người qua đường giúp cô nói chuyện.
Người hâm mộ Tô Mộc bao gồm những người có lý trí và những người thiếu suy nghĩ mỗi phần chiếm nửa giang san, phía trước đều nhận xét về các bộ phim truyền hình mới của thần tượng, không liên quan đến sinh hoạt cá nhân của diễn viên; những người sau tất cả đều là các loại trào phúng Hòa Vi không thể trèo cao lên nhà bọn họ, về sau không nên dựa vào Tô Mộc để làm nóng tên tuổi của mình.
Quần chúng ăn dưa nhịn không được, trong đó có một bình luận rất dài giúp cô nói chuyện: 【 Cầu xin fans TM và truyền thông vô lương tâm hãy trở lại làm người đi, trước kia hai người giao lưu bình thường thì các người nghi ngờ bọn họ kết giao, mắng nhà gái cho không, hiện tại họ tránh tị hiềm không giao lưu gì với nhau, thì các ngươi lại nghi ngờ bọn họ chia tay, vẫn tiếp tục mắng nhà gái cho không không thành công. Nhà gái đào phần mộ tổ tiên nhà các người sao, muốn được nhận là loại người tham gà trống? 】
Hòa Vi rất muốn ấn like một cái, nhưng cô lại không hạ thủ được.
Tin nhắn của Yến Tình vừa vặn lúc này gửi tới đây: 【 Trước đừng làm sáng tỏ, cứ để cho bọn họ chơi thêm mấy ngày nữa. 】
Yến Tình: 【 Chắc hẳn sức nóng sẽ kéo dài mấy ngày liên tục, như vậy cũng tốt, dù sao 《 Hoàng Nữ 》 cũng rất nhanh chóng được phát sóng, đỡ tốn tiền mua hot search. 】
Huống chi9, tiêu đề của hot search này cũng không quá ái muội, Yến Hoài hẳn là sẽ không suy nghĩ nhiều.
Huống chi Yến Tình đã nói như vậy, đương nhiên Hòa Vi sẽ không có dị nghị gì, không giải thích cũng không làm sáng tỏ, cứ để người hâm mộ Tô Mộc tiếp tục làm ầm ĩ đi.
Mấy ngày nay cô có chút nhàn nhã, sau khi ghi hình chương trình thực tế xong, chỉ chờ sang tháng sau tham gia 《 Thứ bảy xem gì 》thôi.
Hòa Vi ra khỏi sân bay liền trực tiếp gọi xe trở về nhà.
Hơn năm giờ 5 chiều, chắc hẳn Yến Hoài vẫn còn ở công ty, thời điểm Hòa Vi kéo vali hành lý vào nhà, trong nhà chỉ có dì Hàn đang ở xem TV trong phòng khách, nghe thấy động tĩnh mới quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức đứng lên, nhiệt tình nói: “Tiểu Vi đã trở lại à?”
Hòa Vi cười chào hỏi Hàn dì, sau đó đưa mắt nhìn lên trên tầng, “Yến Hoài không ở nhà sao?”
“Mấy ngày nay đều tăng ca, không trở về sớm như vậy.”
Dì Hàn lấy cho cô đôi dép lê, hỏi han ân cần: “Đói bụng không, dì đi làm cơm nhé?”
“Không cần đâu dì Hàn, cháu không đói.”, giọng nói Hòa Vi hơi dừng “ Mấy giờ Yến Hoài có thể trở về?”
Dì Hàn hiểu rõ, nheo đôi mắt nhìn cô mỉm cười “Đoán chừng phải 7h hơn mới về.”
Đương nhiên Hòa Vi nhìn thấy ánh mắt dì Hàn ám muội nhìn cô, khóe miệng cong lên khụ một tiếng, “Dì Hàn, dì dạy cháu làm mấy món ngày thường anh ấy thích ăn đi.”
Dì Hàn tất nhiên là đáp ứng.
Đặc biệt khi thấy tình cảm của đôi vợ chồng son rất tốt, trong lòng bà cũng cao hứng, mặt mày hớn hở mà nói: “Kỳ thật cậu chủ không quá kén ăn, nhưng bữa tối thường đi xã giao ở bên ngoài… Tôi sợ cậu ấy cứ như vậy dạ dày sẽ chịu đựng không nổi, cho nên thời điểm cậu chủ ở nhà, tôi thường làm những món dinh dưỡng có chút thanh đạm.”
Bà vừa nói vừa dẫn Hòa Vi vào phòng bếp, mở tủ lạnh và nói rất chi tiết.
Hòa Vi nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa cẩn thận làm theo lời dì Hàn.
Hai người ở phòng bếp rất lâu, từ lý thuyết đến thực hành, lăn lộn đến hơn 7 giờ, mới nghe thấy tiếng mở cửa vang lên.
“Ai, chắc là cậu chủ đã trở lại…”
Dì Hàn vừa nói xong, liền lau tay đi ra ngoài, không đến vài giây, Hòa Vi nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người ở bên ngoài.
Hòa Vi thất thần mất vài giây, đến khi phục hồi tinh thần, bên ngoài đã không còn tiếng người, dì Hàn lại đi vào,thở dài nói: “Lại uống rượu, nói là lên tầng nằm vài phút.”
Bà vừa nói vừa lấy chiếc đĩa từ trong tay Hòa Vi, “Mau lên tầng xem đi.”
Tâm tư Hòa Vi đã sớm không còn ở phòng bếp, sau khi bàn giao bếp lại cho dì Hàn, lập tức đi đến phòng ngủ trên tầng.
Cừa khép hờ, Hòa Vi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, áo khoác tây trang tùy ý ném sang một bên, cà vạt cũng chỉ kéo xuống một nửa.
Anh tựa hồ không chú ý tới có người tiến vào, không hề cử động một chút nào.
Hòa Vi cho rằng anh ngủ rồi, động tác lại càng nhẹ nhàng, đi đến mép giường tay chân nhẹ nhàng bò lên trên giường, ngồi quỳ bên cạnh anh, nâng ngón tay nhẹ nhàng đặt lên hai bên thái dương xoa Ϧóþ theo hình vòng tròn.
Đầu ngón tay mới vừa chạm qua nước lạnh, cho nên lúc này vẫn lạnh băng, đặt trên huyệt thái dương cực kỳ thoải mái.
Ngón tay Yến Hoài nhẹ nâng.
Hòa Vi không phát hiện, cô thật sự cho rằng Yến Hoài ngủ rồi, sợ anh uống nhiều rượu đợi chút nữa tỉnh lại sẽ đau đầu, cho nên mát xa cho anh một lúc lâu, cho đến khi ngón tay có chút mỏi, cô mới ngừng lại.
Vừa cúi đầu liền thấy, mặt mày người đàn ông giãn ra một cách dịu dàng, tuy đáy mắt không xuất hiện quầng thâm, trên cằm cũng không có râu, nhưng Hòa Vi vẫn có thể nhìn ra được mấy ngày nay anh đã rất mệt mỏi.
Hòa Vi nhìn chằm chằm lên độ cong xinh đẹp trên cằm Yến Hoài vài giây, tầm mắt lại di chuyển, dừng lại trên đôi môi mỏng của anh.
Sắc đẹp câu người, Hòa Vi không tự giác mà liếm khóe miệng.
Mấy ngày không thấy, cô đương nhiên là nhớ Yến Hoài.
Nhưng mà hiện tại thật sự gặp mặt, cô mới biết được sự nhớ nhung này, so với dự đoán của cô còn nhiều hơn rất nhiều.
Ngón tay Hòa Vi di chuyển đến sườn mặt anh, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Hai người bọn họ một người nằm, một người ngồi, nên tư thế hôn môi có chút không bình thường, thời điểm Hòa Vi khom lưng, tóc từ cổ sau trượt xuống dưới, nhẹ nhàng quét qua cổ Yến Hoài.
Hòa Vi ngừng thở, yên tĩnh hai giây, sau đó cô đột nhiên cảm giác được người nọ vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe miệng cô.
“…”
Không khí dường như đông cứng lại.
Hòa Vi như một chiếc lò xo, theo phản xạ có điều kiện mà nhảy lên.
Yến Hoài nghiêng đầu, cười như có như không mà nhìn cô một cái.
Máu lên não Hòa Vi quá nhiều, cho nên mặt cùng lỗ tai đều là màu hồng, cô sờ lên khóe miệng, vừa muốn nói cái gì, đột nhiên lại bị anh nắm cổ tay kéo xuống giường, Yến Hoài trở mình đè lên người cô, “Bảo bối.”
Vốn dĩ Hòa Vi rất gầy, lúc này cổ tay càng giống như muốn gập đôi lại, cánh tay Yến Hoài không dám dùng sức, ngón tay ở trên cổ tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, “Mệt sao?”
Đáy mắt Hòa Vi có chút độ ẩm.
Cô không nghĩ tới Yến Hoài vừa thấy cô sẽ hỏi câu này đầu tiên, tựa như lần đó trong thời gian cả hai bình tĩnh lại, câu đầu tiên anh cũng hỏi cô có mệt hay không.
Cho nên rốt cuộc là tại sao cô lại không tin tưởng Yến Hoài?
Rõ ràng người vẫn luôn nhân nhượng cô đều là anh, từ quá khứ đến hiện tại, người phải trả giá nhiều cũng là anh.
Hiện tại việc cô nên làm không phải là nghi ngờ anh, mà là đối xử tốt với anh hơn một chút.
Sau đó, khiến cả đời này Yến Hoài đều không thể rời bỏ cô.
Còn Ôn Lăng, nếu thật sự muốn quyến rũ Yến Hoài, vậy để cho cô ta đến từ chỗ nào thì tự trở về nơi đó đi.
Hòa Vi giơ tay ôm lấy cổ Yến Hoài, ngửa đầu hôn lên khóe miệng anh “Chồng ơi…”
Cô đè thấp thanh âm, kề sát vào bên tai người đàn ông: “Em rất nhớ anh nha.”