Mặt trời tháng sáu ở thành phố vẫn còn gay gắt, nhưng khi chiếc taxi rẽ vào con đường đất đỏ dẫn đến Bãi Nguyệt, không khí đã lập tức dịu đi. Gió biển mang theo vị mặn chát của muối và mùi hương nhàn nhạt của cây cỏ dại ven triền đồi.
Nhật Minh (tên nam chính) tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đã không về căn nhà nghỉ dưỡng này của gia đình cô (dì) mình gần như từ hồi còn học cấp hai. Khi đó, anh chỉ là một cậu nhóc mũm mĩm, suốt ngày lẽo đẽo theo sau ba cô chị em họ. Bây giờ, mọi thứ đã thay đổi. Anh đã cao vượt qua các chị, khuôn mặt góc cạnh hơn, và cái tên "thằng bé" mà họ hay gọi đã trở thành một biệt danh đầy trêu chọc mà anh không còn thích thú nữa.
Năm nay, ba mẹ anh đột ngột quyết định gửi anh về đây. Lý do họ đưa ra là để anh "thư giãn" sau kì thi đại học căng thẳng. Nhưng Nhật Minh biết rõ, đó chỉ là cái cớ để đẩy anh ra xa khỏi những rắc rối riêng của họ.
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự gỗ nhuộm màu thời gian, ẩn mình dưới tán cây sao cổ thụ. Nơi này luôn có một vẻ đẹp hoang dã, tĩnh mịch.
Cổng nhà mở ra. Người đầu tiên đón anh không phải cô Tình, dì ruột của anh, mà là Thanh Hà – Chị Cả.
Chị Hà, giờ đã 25 tuổi, làm việc trong một công ty thiết kế nội thất lớn. Cô mặc một chiếc váy linen màu kem, mái tóc đen dài được búi cao lỏng lẻo, tạo cảm giác sang trọng nhưng vẫn thoải mái. Cô đứng dựa vào cột hiên, khoanh tay nhìn anh với ánh mắt hơi sắc lạnh, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
"Ôi, ai đây? 'Thằng bé' của chúng ta đã lớn rồi à?" Chị Hà cất giọng, không quên nhấn mạnh hai chữ 'Thằng bé' đầy trêu ngươi.
Nhật Minh cảm thấy mặt hơi nóng lên. Anh vác chiếc ba lô nặng trịch xuống khỏi xe, cố gắng giữ vẻ bình thản. "Em đã 19 tuổi rồi, chị Hà."
"Ừm, 19. Vẫn là bé nhất nhà," Thanh Hà bước tới, đưa tay véo má anh một cái. Bàn tay cô mát lạnh, nhưng hành động lại khiến anh thấy ngượng chín mặt. "Mẹ em gọi cho chị, bảo trông chừng em cẩn thận. Chị đã lập sẵn một danh sách quy tắc cho mùa hè này rồi."
"Quy tắc gì chứ?"
"Thôi nào, vào nhà trước đã." Thanh Hà quay đi, dáng người cao gầy và đường cong tinh tế dưới lớp váy mỏng manh thoáng lọt vào tầm mắt Nhật Minh. Mùi nước hoa nhẹ nhàng, đắt tiền của chị thoang thoảng trong không khí, khác hẳn mùi xà phòng tắm gội anh vẫn quen thuộc.
Bên trong nhà, không khí mát mẻ hơn hẳn. Căn phòng khách rộng rãi vẫn giữ nguyên vẻ cổ điển.
"Chị Hai đâu ạ? Còn Ánh Dương?" Nhật Minh hỏi.
"Bích Ngọc đang ở ngoài hồ bơi. Con bé đó suốt ngày chỉ thích phơi nắng và ngâm mình. Còn Ánh Dương? Chắc con bé đang ngủ bù sau chuyến đi chơi với bạn." Chị Hà rót cho anh ly nước cam ép lạnh.
Vừa nhắc tới, một bóng dáng xuất hiện từ hành lang bên trái. Đó là Bích Ngọc – Chị Hai.
Khác với vẻ lịch thiệp của chị Cả, Bích Ngọc hoàn toàn là hiện thân của sự tự do và phóng khoáng của mùa hè. Cô bước vào nhà, người còn ướt sũng, chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm ngắn màu trắng tinh. Tóc cô bết lại vì nước, vài sợi dính vào cổ.
"A, em trai! Đến rồi sao!" Giọng cô to, vang, đầy hào hứng.
Nhật Minh gần như đứng hình. Áo choàng tắm của cô được buộc lỏng lẻo ở eo, để lộ một phần lớn đôi chân dài và đường cong vai trần. Dù biết các chị em họ thường thoải mái ở nhà, nhưng hình ảnh này vẫn tạo ra một cú sốc thị giác nhỏ đối với một chàng trai tuổi mới lớn như anh.
"Ch-Chào chị Ngọc." Anh lúng túng cúi đầu, cố nhìn vào bình hoa trên bàn.
Bích Ngọc hoàn toàn không để ý đến vẻ ngại ngùng của anh. Cô đi thẳng đến tủ lạnh, mở toang cửa để lấy một lon nước. "Chị tắm ngay đây. Em tranh thủ tắm đi, lát nữa mình ra ngoài đó nướng thịt. Chị Hà, đồ bơi của em đâu rồi?"
"Ở trên phòng em. Mặc tử tế vào, đừng có mà vô tư quá đáng trước mặt em trai," Thanh Hà cau mày nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lướt qua cơ thể Bích Ngọc cũng có một chút gì đó khó tả.
"Em trai? Nó là con trai mà, có gì mà phải giữ kẽ chứ. Lớn rồi, nó phải làm quen với những điều này đi chứ. Đúng không, Nhật Minh?" Bích Ngọc quay sang, nháy mắt tinh nghịch với anh.
Nhật Minh chỉ biết gật đầu vô thức. Anh cảm thấy như mình vừa bị đẩy vào một tình huống khó xử mà anh chưa bao giờ tưởng tượng. Cảm giác nóng rực không phải do cái nắng gay gắt bên ngoài, mà đến từ sự gần gũi và sự thoải mái quá mức của Bích Ngọc.
Sau khi Bích Ngọc lên phòng, Thanh Hà đưa Nhật Minh lên lầu. Phòng anh nằm ở cuối hành lang, cạnh phòng của Ánh Dương.
"Phòng em đây. Đồ đạc cá nhân thì tự sắp xếp nhé. Em thấy đó, ở đây mọi người khá là... tự do. Nhưng em cũng phải tự giác. Đừng có tò mò linh tinh đấy," Thanh Hà nói, giọng điệu có chút cảnh báo nhưng lại mang theo một tia bí ẩn.
"Em sẽ không đâu." Anh trả lời, có chút chột dạ vì lời nói của cô quá đúng với những gì anh đang nghĩ.
"À, và này," Thanh Hà đột ngột quay lại, tay đặt lên tay nắm cửa, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. "Đừng quên quy tắc số một: Dù lớn đến đâu, em vẫn là em trai của bọn chị. Mọi thứ phải giữ giới hạn. Rõ chưa?"
Nhật Minh nuốt khan. Anh nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng nhưng đầy quyền lực của chị Cả, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. "Rõ rồi, chị Hà."
Cánh cửa đóng lại. Nhật Minh thả chiếc ba lô xuống sàn gỗ, đi đến cửa sổ. Từ đây, anh có thể nhìn thấy hồ bơi sáng lấp lánh dưới nắng. Dù Bích Ngọc đã lên, nhưng hình ảnh làn nước văng tung tóe và chiếc áo choàng ướt dính của cô vẫn ám ảnh tâm trí anh.
Anh tự nhủ: Đây là chị em họ. Đây là mùa hè thư giãn. Mọi thứ sẽ ổn thôi.
Nhưng trong sâu thẳm, anh biết rõ, cảm xúc đã bắt đầu rẽ hướng ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy. Cảm giác tội lỗi và sự kích thích của một chàng trai vừa trưởng thành đang đấu tranh dữ dội. Mùa hè này, có lẽ sẽ không còn là mùa hè của "thằng bé" ngây thơ nữa. Nó sẽ là mùa hè của những cấm kị và những khám phá đầy cám dỗ giữa bốn bức tường này.
Anh mở vali, lấy quần áo. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Em trai? Chị vào nhé."
Là Ánh Dương. Cô không gõ cửa, cô chỉ thông báo và đẩy cửa bước vào. Cô mặc một chiếc quần short denim rách và chiếc áo phông cũ kỹ, khuôn mặt vẫn còn hơi ngái ngủ. Trong ba người, Ánh Dương là người anh cảm thấy gần gũi nhất, nhưng cũng là người luôn khiến anh khó lường nhất.
"Em dậy rồi à. Chị Cả bảo em sang giúp chị ấy sắp xếp phòng. Chị vừa mới về sáng nay, mệt quá." Ánh Dương nói, giọng điệu nũng nịu đặc trưng.
"Sao lại là phòng chị? Chị không tự làm được à?"
"Xì, chị Hà nói anh là em trai thì phải biết giúp đỡ các chị chứ. Nhanh lên!" Cô túm lấy cánh tay anh, kéo anh đi. Bàn tay cô mềm mại và ấm áp.
"Chờ đã, chị Dương!"
Ánh Dương đã kéo anh vào căn phòng của cô, cách phòng anh chỉ vài bước chân. Căn phòng hơi bừa bộn một cách đáng yêu. Cô buông tay anh ra, sau đó cúi người xuống chiếc vali dưới chân giường để tìm kiếm thứ gì đó.
Trong khoảnh khắc cô cúi xuống, chiếc áo phông lỏng lẻo trễ xuống một bên vai, lộ ra bờ vai trắng nõn và một phần đường cong khiến hơi thở Nhật Minh khẽ nghẹn lại.
"Này, làm gì đấy? Nhìn cái gì đấy?" Ánh Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhưng lại có vẻ hơi thách thức.
"À... không có gì. Anh... anh đang xem cái vali của chị." Nhật Minh lắp bắp, cảm thấy mình đang thất bại hoàn toàn trong việc giữ "giới hạn" mà chị Cả đã cảnh báo.
Ánh Dương cười khúc khích, nụ cười tinh nghịch như biết rõ sự lúng túng của anh. Cô đứng thẳng lên, nhét lại chiếc áo đang trễ xuống.
"Vào giúp chị đi. Chị cấm em nhìn trộm đấy nhá." Cô nói, nhưng lại quay lưng lại với anh để sắp xếp tủ quần áo. Đó không phải là một sự cấm đoán, mà gần như là một lời thách thức đầy cám dỗ.
Nhật Minh biết, mùa hè này sẽ rất dài và đầy những thử thách khó khăn.