Ánh chiều tà buông xuống, nhuộm vàng cả căn biệt thự gỗ. Nhật Minh đã trải qua gần một giờ đồng hồ dọn dẹp phòng cho Ánh Dương. Mặc dù Ánh Dương thường xuyên trêu đùa và lãng đãng, cô cũng là người dễ khiến người khác xao nhãng. Mỗi lần cô cúi người hay với tay lấy đồ, Nhật Minh lại phải cố gắng tự nhủ về "giới hạn" mà chị Cả Thanh Hà đã đặt ra.
Sau khi xong việc, anh xuống bếp, nơi Thanh Hà đang chuẩn bị bữa tối. Chị mặc một chiếc tạp dề màu xanh ngọc, nhưng bên trong vẫn là chiếc váy linen tinh tế. Dù đang làm việc nhà, chị vẫn giữ vẻ ngoài hoàn hảo và quyến rũ một cách trưởng thành.
"Sao rồi? 'Thằng bé' không làm chị Út mệt chứ?" Thanh Hà hỏi, tay không ngừng thái rau.
"Em dọn xong hết rồi ạ. Chị Dương chỉ lo ngồi đọc tạp chí."
Thanh Hà khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi và mê hoặc mà anh hiếm thấy. "Thôi kệ con bé. Em ra hồ bơi đi. Bích Ngọc đang nướng thịt ngoài đó. Em phụ chị ấy."
Nhật Minh vâng lời, đi ra phía hồ bơi. Khu vực này được bao bọc bởi những cây dây leo và ánh đèn vàng dịu nhẹ. Khói bếp than đã bắt đầu nghi ngút.
Bích Ngọc đang loay hoay với bếp than. Cô đã thay chiếc áo choàng tắm bằng một bộ đồ bơi liền mảnh màu đen, kiểu dáng thể thao nhưng vẫn ôm sát lấy những đường cong săn chắc. Làn da ngăm khỏe khoắn của cô dưới ánh đèn càng thêm hấp dẫn.
"Ồ, tiểu đệ tử của chị Cả đến rồi sao?" Bích Ngọc quay lại, nụ cười rạng rỡ. "Em đến vừa đúng lúc. Chị suýt nữa thì đốt cháy cả mẻ thịt này rồi."
"Để em phụ chị. Chị vào trong thay quần áo đi, mặc đồ bơi ở đây sẽ lạnh đấy," Nhật Minh nói, cảm thấy dễ thở hơn một chút khi bắt đầu có việc để làm.
"Không sao đâu. Chị quen rồi. Với lại, cứ để em trai nhìn một chút, có mất mát gì đâu?" Bích Ngọc nhún vai, cố tình khiêu khích.
Họ bắt đầu nướng thịt. Không gian im lặng chỉ còn tiếng than nổ lách tách và tiếng sóng biển rì rào phía xa.
"Em đã nghĩ gì khi nhìn chị mặc đồ bơi?" Bích Ngọc đột ngột hỏi, phá vỡ sự im lặng. Cô đưa tay lên vuốt nhẹ tóc ướt về phía sau, để lộ chiếc cổ thon dài.
Nhật Minh giật mình, lúng túng nhìn vào bếp than. "Em... em không nghĩ gì cả. Chỉ là hơi bất ngờ vì chị quá... thoải mái."
"Thoải mái? Hay là em thấy... kích thích?" Bích Ngọc cười khẽ, nghiêng đầu nhìn anh. Ánh mắt cô sâu thẳm và thẳng thắn khiến anh không dám đối diện lâu.
"Chị Ngọc!" Nhật Minh gần như thốt lên.
"Được rồi, chị chỉ đùa thôi." Bích Ngọc đặt miếng thịt đã chín vào đĩa. Cô bước đến bên thành hồ bơi, nhúng chân xuống nước. "Em này, thật ra, ở đây, mình không cần phải giữ kẽ như ở thành phố đâu. Em có thể nói thật lòng mình. Chị em mình biết rõ nhau mà."
"Em... em chỉ thấy các chị em ai cũng đẹp và gợi cảm hơn em nghĩ. Em không quen thôi," anh cuối cùng cũng tìm được từ ngữ thích hợp.
"Tất nhiên rồi. Bọn chị là phụ nữ trưởng thành mà. Em cũng không còn là thằng nhóc 12 tuổi nữa. Em cũng hấp dẫn hơn em tưởng đấy, em trai à." Bích Ngọc nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy ám chỉ.
Mặt Nhật Minh nóng ran. Lời khen của Bích Ngọc khiến anh vừa ngượng ngùng vừa tự hào một cách kì lạ.
"Em vào trong đi, lấy cho chị một chiếc khăn tắm. Khăn ở cuối hành lang nhà tắm đấy." Bích Ngọc ra lệnh, nhưng lại bằng một giọng điệu đầy mị hoặc.
Nhật Minh vội vàng chạy vào nhà. Khu nhà tắm nằm ở phía sau nhà bếp, khá tối. Anh mở cửa, lần mò công tắc.
Anh bước vào. Trên móc treo, đúng là có một chiếc khăn tắm to, màu đỏ sẫm và mềm mại. Bên cạnh chiếc khăn là thứ khiến toàn bộ suy nghĩ của Nhật Minh bị đóng băng.
Trên chiếc ghế mây gần đó, phơi một bộ đồ lót ren đen của Bích Ngọc. Nó được giặt vội và treo hờ hững.
Chiếc áo lót ren nhỏ nhắn và tinh xảo, dường như vẫn còn hương thơm đặc trưng của chị Hai. Hình ảnh này bất ngờ đập vào mắt anh, rõ ràng và cấm kỵ hơn bất cứ điều gì anh từng thấy.
Anh đứng đó, toàn thân căng cứng. Anh biết mình không nên nhìn, không nên chạm. Nhưng sự tò mò của tuổi trẻ, sự hấp dẫn không tên đang bủa vây anh.
Nhật Minh hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc khăn tắm. Ngay lúc đó, anh vô tình chạm vào chiếc áo lót ren. Cảm giác mềm mại và mỏng manh của chất liệu ren truyền thẳng vào đầu ngón tay anh.
Chỉ là một cái chạm. Nhưng nó làm cả cơ thể anh rúng động.
Tiếng bước chân gấp gáp từ ngoài hành lang vang lên.
"Nhật Minh? Em làm gì lâu vậy?" Giọng Bích Ngọc cất lên, gần ngay sát cửa.
Anh giật mình, vội vàng cầm khăn tắm, quay người lại. Tim anh đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh vội vã che giấu sự lúng túng của mình.
Bích Ngọc mở cửa bước vào, cô chỉ đứng ở ngưỡng cửa. Ánh mắt cô lập tức lướt qua chiếc ghế mây, nơi anh vừa đứng, rồi quay lại nhìn thẳng vào anh.
"Khăn đây, chị Ngọc."
Bích Ngọc không nhận lấy chiếc khăn ngay. Cô tiến lại gần anh, chỉ còn cách anh một sải tay. Mùi hương nước hoa thể thao và hơi nước từ cơ thể cô bao trùm lấy anh.
"Em... đã thấy gì rồi, đúng không?" Cô nói rất nhỏ, giọng điệu không phải chất vấn, mà là một sự xác nhận.
Nhật Minh cúi gằm mặt. Anh không thể nói dối được. "Em... em xin lỗi. Em không cố ý..."
"Nhìn thẳng vào mắt chị này." Bích Ngọc đưa tay lên, nâng cằm anh.
Anh ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt cô. Trong ánh đèn mờ ảo, đôi mắt ấy sắc sảo và lôi cuốn hơn bao giờ hết.
"Thấy rồi thì sao?" Cô hỏi, nụ cười bí ẩn và mờ ám. "Em thấy đẹp không?"
Câu hỏi của Bích Ngọc như một cú sốc vào tâm trí anh. Anh bối rối, không thể trả lời.
Bích Ngọc lại cười. Cô nhẹ nhàng lấy chiếc khăn từ tay anh. "Nhớ lấy, em trai. Đây là nhà. Đôi khi, mọi người quên đi ranh giới khi ở nhà. Chuyện gì xảy ra trong phòng này, thì chỉ mình em và chị biết thôi."
Cô nói, hơi thở ấm áp phả vào tai anh, tạo ra một lời hứa và cũng là một lời đe dọa đầy mê hoặc.
"Em... em sẽ giữ bí mật." Nhật Minh thều thào.
"Ngoan lắm." Bích Ngọc lùi lại, khoác chiếc khăn tắm lên người, kín đáo che đi bộ đồ bơi. "Giờ thì ra ăn tối thôi. Chị đói rồi."
Cô quay đi, bỏ lại Nhật Minh đứng chôn chân trong nhà tắm, tâm trí hỗn loạn với hình ảnh ren đen và lời giao ước thầm kín đầy cám dỗ. Anh biết, anh vừa bước qua một ranh giới vô hình không thể quay lại. Và người chị Hai này, dường như đang cố tình dẫn dắt anh đi xa hơn.