ở cùng với các chị gái

Chương 8: Lời Mời Ngẫu Hứng và Khám Phá Thói Quen Bí Mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi trưa, cả căn nhà trở nên tĩnh lặng. Thanh Hà đã lái xe vào thị trấn để mua sắm vật dụng, Bích Ngọc sau khi uống xong cocktail đã ngủ vùi trên ghế dài ở hiên nhà, còn Ánh Dương nằm trong phòng đọc truyện tranh.

Nhật Minh cảm thấy buồn chán và cô đơn một cách lạ lùng. Sự căng thẳng và kích thích khi ở gần các chị quá lớn, khiến khi họ vắng mặt hoặc ngủ, anh cảm thấy trống rỗng.

Anh quyết định lên lầu, về phòng mình. Khi đi ngang qua phòng Bích Ngọc, anh thấy cửa phòng cô khép hờ. Một mùi nước hoa nồng nàn và ấm áp thoang thoảng bay ra.

Phòng của Bích Ngọc luôn là một nơi hấp dẫn và bí ẩn nhất đối với anh. Cô là người phóng khoáng và bừa bộn nhất, và căn phòng của cô chắc chắn chứa đựng nhiều bí mật nhất.

Anh chậm rãi tiến lại gần, ghé mắt nhìn qua khe cửa.

Bên trong, căn phòng hơi tối, rèm cửa được kéo lại. Ánh sáng mờ mờ phản chiếu lên những vật dụng phong cách và độc đáo của cô. Trên bàn trang điểm, có rất nhiều mỹ phẩm, nước hoa và một vài bộ đồ lót được đặt hờ hững trong chiếc giỏ mây.

Bích Ngọc không có trong phòng. Có lẽ cô chỉ đóng hờ cửa trước khi xuống ngủ ở hiên nhà.

Nhật Minh đấu tranh nội tâm dữ dội. Sự tò mò của anh, vốn đã bị kích động sau sự cố với Ánh Dương và sự kiểm soát của Thanh Hà, gần như áp đảo anh. Anh muốn khám phá thêm về Bích Ngọc, người chị táo bạo và khiêu khích nhất.

Anh rón rén bước vào.

Căn phòng là một mê cung của mùi hương và sự cám dỗ. Anh đi thẳng đến chiếc bàn trang điểm. Anh nhẹ nhàng cầm một lọ nước hoa lên, hít hà mùi hương nồng nàn đó. Mùi này khác hẳn với mùi sang trọng của Thanh Hà và mùi ngọt ngào của Ánh Dương. Đây là mùi phiêu lưu và tự do.

Ánh mắt anh dừng lại ở một cuốn sổ da nằm dưới một chồng tạp chí. Cuốn sổ đó trông cũ kỹ và bí ẩn.

"Em trai! Anh đang làm gì trong phòng chị thế?"

Giọng nói hốt hoảng và bất ngờ của Ánh Dương vang lên từ cửa. Cô đã thức dậy và đi ngang qua hành lang.

Nhật Minh giật bắn mình, đánh rơi lọ nước hoa. May mắn thay, nó được làm bằng nhựa và không vỡ. Anh vội vàng đặt nó lại chỗ cũ.

"Chị Dương! Anh... anh tưởng chị Ngọc ở đây. Anh muốn hỏi chị ấy về chỗ cái sạc điện thoại của anh," anh nói dối một cách yếu ớt.

Ánh Dương bước vào, đóng cửa lại. Khuôn mặt cô tái nhợt vì lo lắng, nhưng cũng ánh lên sự tò mò không kém.

"Anh đừng có nói dối em! Anh vào đây làm gì? Em nghe tiếng động, cứ tưởng là trộm." Ánh Dương nhìn anh, rồi ánh mắt cô dừng lại ở cuốn sổ da trên bàn. Cô vội vã chạy đến, giấu cuốn sổ vào sau lưng.

"Không có gì đâu. Anh Minh, anh phải ra khỏi đây ngay! Chị Ngọc mà biết anh vào phòng chị ấy lục lọi, chị ấy sẽ giận lắm đấy!"

"Anh không lục lọi. Anh chỉ..."

"Anh chỉ tò mò thôi, phải không?" Ánh Dương thở dài, vẻ mặt dịu lại. Cô tiến lại gần anh, nắm lấy tay anh. "Em cũng tò mò mà. Nhưng đây là bí mật của chị Ngọc. Anh không được phép động vào."

Ánh Dương đột ngột thì thầm vào tai anh, hơi thở nóng ấm của cô khiến anh run rẩy: "Nếu anh muốn khám phá, anh hãy khám phá em này. Em không có nhiều bí mật cấm kỵ như các chị đâu."

Lời đề nghị này táo bạo và ngẫu hứng đến mức khiến trái tim Nhật Minh nhảy múa.

Nhưng ngay lúc đó, tiếng động cơ ô tô quen thuộc của Thanh Hà vang lên từ sân trước.

"Chị Hà về rồi! Anh Minh, đi nhanh lên! Chị ấy sẽ giết cả hai đứa mình nếu thấy chúng ta ở đây!" Ánh Dương hoảng hốt, kéo tay anh về phía cửa.

Họ vội vã rời khỏi phòng Bích Ngọc, đóng cửa lại nhẹ nhàng nhất có thể.

"Anh về phòng đi. Em xuống giúp chị Hà xách đồ," Ánh Dương nói, đẩy anh vào phòng anh.

Nhật Minh đóng cửa phòng lại, thở dốc. Anh dựa vào cánh cửa, tâm trí anh quay cuồng với sự cám dỗ vừa rồi của Ánh Dương và sự sợ hãi bị Thanh Hà phát hiện.

Anh biết, Ánh Dương đã cố tình đề nghị thân mật để lôi kéo anh khỏi những người chị còn lại. Sự ngây thơ của cô đang dần biến thành quyến rũ và chiếm hữu.

Vài phút sau, anh nghe thấy tiếng Thanh Hà ở dưới nhà. Giọng chị Cả vẫn bình tĩnh và kiểm soát.

"Ánh Dương, em làm gì mà lâu thế? Sao không giúp chị mang cái vali này lên?"

"Em xin lỗi chị Hà, em đang ở trên này đọc sách ạ."

"Ừm. Tốt. Lần sau, đừng lang thang giữa các phòng. Em nên tập trung vào việc của mình."

Mặc dù lời cảnh cáo đó nhắm vào Ánh Dương, Nhật Minh biết đó cũng là một lời nhắc nhở nghiêm khắc dành cho anh.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa hè vẫn còn dài, và những trò chơi cấm kỵ giữa họ đã chính thức bắt đầu, không còn là những tai nạn ngẫu nhiên nữa. Anh là người đang bị thử thách và quyến rũ bởi ba người chị em xinh đẹp, mỗi người một cách khác nhau. Anh chỉ có thể tự hỏi, ai sẽ là người thắng cuộc trong trò chơi nguy hiểm này?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×