Sáng hôm sau, bầu trời quang đãng trở lại, mang theo một ngày nóng nực và ẩm ướt điển hình của miền biển. Cảm giác căng thẳng từ đêm qua vẫn còn đọng lại giữa Nhật Minh và hai chị em Ánh Dương, Thanh Hà.
Sau bữa sáng, Bích Ngọc, người duy nhất dường như không quan tâm đến drama tâm lý, quyết định rằng mọi người cần giải nhiệt.
"Nào, mọi người! Hôm nay chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi bơi. Ai thua sẽ phải làm bữa tối cho cả nhà!" Bích Ngọc hào hứng tuyên bố. Cô đã mặc sẵn bộ bikini thể thao màu cam rực rỡ, làm nổi bật làn da nám nắng khỏe khoắn của cô.
Ánh Dương nhanh chóng đồng ý, mặc lại bộ bikini san hô ngày hôm trước. Thanh Hà, với vẻ điềm tĩnh thường thấy, chỉ khoác ngoài một chiếc khăn choàng mỏng và quan sát.
Nhật Minh xuống hồ bơi. Dù đã lớn, kỹ năng bơi lội của anh vẫn còn hạn chế hơn nhiều so với hai cô chị.
"Ôi trời, em trai! Em bơi như một khúc gỗ vậy," Bích Ngọc cười lớn khi thấy anh lóng ngóng. "Em trai chị đã lớn thế này rồi mà vẫn không biết bơi tử tế à?"
"Em... em không thường xuyên bơi," Nhật Minh biện hộ, cảm thấy ngượng ngùng và tự ti trước sự phóng khoáng và tự tin của chị Hai.
Bích Ngọc tiến lại gần, làn nước mát lạnh bao quanh cô. Cô quyến rũ một cách hoàn toàn tự nhiên.
"Thôi được rồi, không thi thố gì nữa. Chị sẽ dạy em. Em cần phải học cách cảm nhận nước và thả lỏng cơ thể," Bích Ngọc nói, giọng cô nhẹ nhàng hẳn đi, mang theo một sự chăm sóc đầy quyến rũ.
"Lại đây." Bích Ngọc ra hiệu cho anh lại gần. "Đầu tiên, phải thả lỏng. Giữ tay lên vai chị."
Nhật Minh ngần ngại, nhưng cũng đặt hai tay lên vai cô. Vai cô săn chắc dưới lớp da mịn màng ướt át. Khoảng cách giữa hai người giờ đây cực kỳ gần gũi.
"Giờ thì, hít một hơi thật sâu. Đừng sợ. Chị sẽ giữ em," cô thì thầm.
Cô bắt đầu hướng dẫn anh cách đạp chân. Vì anh chưa quen, Bích Ngọc phải ôm lấy thắt lưng anh bằng một tay, tay kia đỡ ngực anh, giữ anh nổi trên mặt nước.
Đây là sự tiếp xúc da thịt trực tiếp và thân mật nhất giữa họ từ trước đến nay.
Bàn tay cô chắc chắn và ấm áp trên eo anh. Cô áp sát cơ thể vào anh khi bơi lùi để giữ anh. Từng đường cong mềm mại của cô vô tình cọ xát vào ngực và bụng anh dưới làn nước. Mùi hương nắng và clo từ cơ thể cô bao quanh anh.
"Cảm nhận này, em trai. Thả lỏng cơ thể. Đừng cứng nhắc nữa," cô nói, giọng cô gợi cảm và khích lệ.
Nhật Minh cảm thấy toàn thân căng cứng không phải vì sợ nước, mà vì sự gần gũi không thể chối từ này. Anh cố gắng tập trung vào bài học, nhưng tâm trí anh chỉ cảm nhận được vị trí đặt tay của cô, hơi thở của cô và sự mềm mại của thân hình cô áp sát vào anh.
Từ trên bờ, Ánh Dương ngồi nghịch điện thoại, nhưng thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn họ, ánh mắt tò mò và có chút ghen tị mơ hồ.
Thanh Hà thì ngồi dưới một chiếc ô lớn, đeo kính râm. Không ai thấy được ánh mắt chị, nhưng Nhật Minh có cảm giác rằng mọi hành động của họ đều nằm trong sự quan sát và kiểm soát của chị Cả.
Sau vài vòng, Nhật Minh đã bắt đầu quen hơn với nhịp bơi. Bích Ngọc cười rạng rỡ, buông tay ra.
"Thấy chưa? Em học nhanh lắm. Giờ thì bơi một mình đi."
Nhật Minh tự bơi được một đoạn ngắn. Anh quay lại nhìn Bích Ngọc, ánh mắt hân hoan và biết ơn.
"Chị Ngọc, em làm được rồi!"
Bích Ngọc nhảy cẫng lên trong nước, tạo ra một làn sóng nhỏ bắn vào mặt anh.
"Tất nhiên rồi! Giỏi lắm, em trai! Bài học kết thúc ở đây. Em đã bơi được rồi, còn chần chừ gì mà không thưởng cho chị một ly cocktail mát lạnh chứ?" Bích Ngọc cười khúc khích.
Họ cùng lên bờ. Khi Bích Ngọc bước lên, nước từ cơ thể cô nhỏ giọt xuống nền gạch, bộ đồ bơi dính sát vào da thịt, làm lộ rõ từng đường nét hoàn hảo.
"Chị lên thay đồ đây. Em làm cho chị ly cocktail dứa nhé. À, và đừng quên bôi thêm kem chống nắng vào vai cho chị. Da chị dễ bị bắt nắng lắm," Bích Ngọc ra lệnh, rồi quay lưng đi thẳng.
Khác với sự kiểm soát chính thức của Thanh Hà, sự yêu cầu của Bích Ngọc là bản năng, gợi cảm và thân mật một cách táo bạo. Cô không cần phải đặt ra luật lệ, cô chỉ cần yêu cầu và sự hấp dẫn của cô sẽ khiến anh tự nguyện tuân theo.
Nhật Minh đi vào phòng bếp, tâm trí anh vẫn còn chòng chành vì bài học bơi đặc biệt. Cảm giác da thịt cô dưới tay anh, hơi thở của cô phả vào mặt anh, tất cả đều là những cú sốc lớn đối với lý trí của anh. Anh biết, những cấm kỵ không chỉ nằm trong bóng tối nữa, chúng đang diễn ra công khai dưới ánh mặt trời chói chang của mùa hè.
Anh lấy chiếc cốc và bắt đầu pha chế cocktail dứa. Mùa hè này không phải là thư giãn, nó là một chuỗi bài kiểm tra về sự kiềm chế của anh. Và anh đang thất bại một cách ngọt ngào.