oan gia ngõ hẹp

Chương 1: Đối Thủ Ngồi Cùng Bàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giới thiệu bối cảnh: Lớp 11A1, lớp chọn của trường. Nữ chính Linh Đan – từng là học bá nhưng phong độ gần đây tụt dốc, xếp hạng 2. Nam chính Thần Băng – Vị thần của bảng xếp hạng, luôn độc chiếm vị trí số 1. Giáo viên chủ nhiệm bất ngờ công bố thay đổi chỗ ngồi: Linh Đan phải ngồi cạnh Thần Băng với lý do "người giỏi nhất kéo người giỏi tiếp theo lên". Sự đối đầu bùng nổ ngay lập tức. Linh Đan cảm thấy bị sỉ nhục và thề sẽ sớm giành lại vị trí của mình. Sự khó chịu và căng thẳng giới tính (Tension) nhen nhóm từ những va chạm vật lý đầu tiên dưới gầm bàn.

Tiếng trống vào lớp vang lên cũng là lúc cuộc đời học sinh của Linh Đan rẽ sang một hướng cay đắng nhất.

Linh Đan, với mái tóc xoăn nhẹ và đôi mắt sắc sảo, thường được ví như một đóa hồng rực rỡ và cá tính của lớp 11A1. Cô luôn tự hào về vị trí của mình – vị trí thứ hai, ngay sau kẻ thù truyền kiếp: Thần Băng.

Nhưng hôm nay, cô đã bị hạ nhục.

Cô giáo chủ nhiệm, cô Thảo, mỉm cười hiền hậu, nhưng lời nói lại như những nhát dao đâm thẳng vào tự ái của Linh Đan: “Và Linh Đan, em sẽ chuyển xuống ngồi cạnh Thần Băng. Linh Đan, em bị phân tâm quá nhiều trong thời gian gần đây. Người giỏi nhất sẽ giúp em tìm lại phong độ. Hai em bắt đầu từ hôm nay nhé!”

Cả lớp ồ lên. Linh Đan đứng hình. Thần Băng? Cô phải ngồi cạnh cái tên luôn khiến cô phát điên đó sao?

Linh Đan quay phắt lại nhìn hắn. Thần Băng, học sinh huyền thoại của trường, người sở hữu gương mặt hoàn hảo như tạc tượng Hy Lạp, mái tóc đen mượt và đôi mắt sâu thăm thẳm, đang ngồi thẳng tắp ở dãy cuối, sát cửa sổ. Hắn thậm chí còn không thèm ngước lên nhìn cô, chỉ đơn giản nhấc cặp sách và dịch sang một bên, nhường chỗ cho chiếc bàn trống cô sắp phải kéo xuống.

Thái độ khinh thường đó, cái vẻ "bố thí" một chỗ ngồi đó, khiến máu nóng trong người Linh Đan sôi lên.

"Cô Thảo, em không nghĩ là cần thiết. Em hoàn toàn có thể tự học tốt," Linh Đan cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.

Cô Thảo chỉ lắc đầu: “Quyết định của cô. Em đã tụt hạng hai lần liên tiếp. Cô tin Thần Băng sẽ là liều thuốc giải độc cho sự xao nhãng của em.”

Lời nói của cô Thảo chẳng khác nào một lời công bố: Thần Băng là người tài giỏi, và cô, Linh Đan, là kẻ cần được cứu rỗi.

Linh Đan nghiến răng. Cô lầm lũi kéo bàn và ghế xuống vị trí mới, cạnh cửa sổ, cạnh vị thần lạnh lùng đang đọc sách như thể cô là không khí.

Khi chiếc bàn cô chạm vào bàn Thần Băng, Linh Đan cố tình đẩy mạnh một chút để tạo ra tiếng động lớn. Thần Băng vẫn không ngước lên, nhưng một ngón tay thon dài gõ nhẹ vào mặt bàn, như thể nhắc nhở cô phải giữ trật tự.

Linh Đan hít sâu. Lần đầu tiên, cô được ngồi gần hắn đến vậy.

Khoảng cách giữa hai người, theo quy định, chỉ vừa đủ để hai cánh tay đặt thoải mái trên mặt bàn. Nhưng với một cô gái cá tính như Linh Đan và một chàng trai có khí chất mạnh mẽ như Thần Băng, khoảng cách đó trở nên cực kỳ chật hẹp, ngột ngạt.

“Chào đối thủ,” Linh Đan thì thầm, giọng điệu sắc như dao cạo. “Tôi không biết là cô Thảo sắp xếp chỗ ngồi theo cấp bậc. Thần Băng, anh có thấy vui không khi được ngồi cạnh một người cần sự ‘cứu rỗi’ như tôi?”

Cuối cùng, Thần Băng cũng chịu ngước lên. Đôi mắt đen sâu hun hút của hắn nhìn thẳng vào cô, không một chút cảm xúc. Gương mặt đẹp trai hoàn hảo của hắn lại càng khiến cô tức giận hơn.

“Cô nghĩ quá nhiều rồi,” Thần Băng trả lời, giọng nói trầm và lạnh, nhưng lại mang một chút rung động kỳ lạ khi nói sát tai cô. Hắn nhếch mép nhẹ, “Tôi chỉ thấy phiền phức khi một người ồn ào chuyển đến ngồi bên cạnh thôi. Tôi mong cô không làm ảnh hưởng đến thời gian tự học của tôi.”

Linh Đan gần như muốn bốc hỏa. “Anh…”

Cô chưa kịp nói hết câu thì giáo viên đã bước vào. Linh Đan không còn cách nào khác ngoài việc ngồi xuống, nhưng nỗi bực tức khiến cô không thể ngồi yên. Cô chống tay lên bàn, gầm gừ một tiếng nhỏ trong cổ họng.

Yếu tố H+ (Chạm): Vô tình chạm khuỷu tay/chân dưới gầm bàn

Trong suốt tiết học, Linh Đan luôn cố gắng dịch chuyển người sang phải, xa Thần Băng nhất có thể. Nhưng bàn học quá chật. Mỗi lần cô viết bài hoặc xoay người, khuỷu tay cô lại vô tình chạm vào cánh tay mạnh mẽ của Thần Băng.

Mỗi cú chạm như một luồng điện nhỏ chạy dọc da thịt. Thần Băng, sau mỗi lần chạm, lại dịch tay ra xa một chút, hành động đó càng khiến Linh Đan khó chịu hơn.

Đến lúc cô muốn lấy quyển sách trong cặp, cô phải luồn chân xuống gầm bàn chật hẹp. Cô cố ý tránh chân Thần Băng, nhưng không may, mũi giày của cô lại va vào bắp chân rắn chắc của hắn, ngay dưới lớp quần đồng phục.

Linh Đan giật mình, vội vàng rút chân lại. Cô ngước mắt lên nhìn, và lần này, Thần Băng không còn thờ ơ.

Ánh mắt hắn dừng lại trên cô. Có một thứ gì đó trong đôi mắt lạnh lùng đó, một chút khó chịu, nhưng cũng có một chút... tò mò và căng thẳng giới tính (Tension).

Thần Băng không nói gì, nhưng hắn từ từ dịch chân mình vào sát vách ngăn của bàn, như thể muốn nói: Cô nên giữ chân mình trong phạm vi quy định.

Linh Đan tức tối. Anh nghĩ tôi muốn chạm vào anh lắm chắc!

Cô cố ý đẩy nhẹ chân mình sang phía Thần Băng thêm lần nữa, chỉ là một cú va chạm nhỏ, như một lời thách thức ngầm.

Lần này, Thần Băng không dịch chân đi. Thay vào đó, hắn khẽ nghiêng người về phía cô. Linh Đan cảm thấy hơi thở lạnh buốt và mùi hương bạc hà quen thuộc của hắn phả nhẹ bên tai.

"Nếu cô còn cố ý gây rối," Thần Băng thì thầm đủ nghe, "tôi không đảm bảo cô có thể tiếp tục ngồi yên vị trí này."

Cả người Linh Đan căng cứng. Cô cảm nhận được sự đe dọa, nhưng lại không thể không bị kích thích bởi sự gần gũi đột ngột đó. Cô có thể cảm nhận được độ nóng từ cơ thể hắn truyền sang.

"Anh nghĩ tôi sợ anh sao?" Linh Đan thì thầm đáp trả, đôi mắt rực lửa.

Thần Băng khẽ cười một tiếng rất nhỏ, một nụ cười gần như vô hình, nhưng lại khiến Linh Đan cảm thấy toàn bộ sự kiêu ngạo của hắn.

“Cô không cần sợ, Linh Đan,” hắn nói, giọng hắn trầm hơn, “Cô chỉ cần nhớ, đây là lãnh thổ của tôi. Và tôi ghét sự bừa bãi.”

Linh Đan cắn môi. Kể từ giây phút đó, sự đối đầu của họ không chỉ còn là cuộc chiến trên bảng xếp hạng, mà đã trở thành một cuộc chiến của những va chạm và thách thức thầm lặng dưới gầm bàn, trong không gian chật hẹp mà họ buộc phải chia sẻ.

“Rồi xem ai mới là người không ngồi yên được,” Linh Đan thầm nhủ. Cuộc chiến giành lại vị trí của cô đã chính thức bắt đầu, và đối thủ của cô, ngoài sự lạnh lùng và hoàn hảo, còn mang theo một sự nguy hiểm mới mẻ mà cô chưa từng cảm nhận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×