Linh Đan không chấp nhận việc bị Thần Băng coi thường. Để khẳng định bản thân và thoát khỏi vị trí "cần được cứu rỗi", cô quyết định đặt cược một thử thách với Thần Băng: Bài kiểm tra giữa kỳ sắp tới. Kẻ thua cuộc phải làm "hầu" cho kẻ thắng trong một tuần. Thần Băng chấp nhận với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng có một sự gợi ý ngầm về những yêu cầu "hầu" sẽ rất riêng tư và phi học thuật. Màn đấu khẩu căng thẳng và hơi thở nóng bỏng bên tai Linh Đan là chi tiết H+ chính.
Tiết học kết thúc, bầu không khí cạnh bàn Linh Đan vẫn nặng như chì.
Linh Đan đóng sách lại với một lực mạnh, tạo ra tiếng động chói tai. Thần Băng nhíu mày, cuối cùng cũng chịu đặt cuốn sách của mình xuống.
“Anh có vẻ khó chịu,” Linh Đan mỉa mai, “Hay là anh sợ tôi sẽ giành lại vị trí của mình?”
Thần Băng dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực. Đôi mắt hắn nhìn cô với vẻ đánh giá, như thể cô chỉ là một vật thể cần được phân tích.
“Sợ?” Thần Băng bật cười khẽ, nhưng âm thanh đó không hề có sự ấm áp, “Cô xếp hạng 2, tôi hạng 1. Khoảng cách điểm số đủ để cô phải mất vài tháng mới theo kịp. Linh Đan, cô tự tin thái quá rồi.”
Lời nói của hắn châm ngòi nổ cuối cùng trong Linh Đan. Cô không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự khinh thường nào từ hắn nữa.
“Được thôi. Chúng ta sẽ không nói suông nữa,” Linh Đan gằn giọng. Cô cúi sát người về phía Thần Băng, thu hẹp khoảng cách giữa họ. “Bài kiểm tra tổng hợp giữa kỳ sắp tới. Chúng ta đặt cược đi.”
Thần Băng nhướng một bên mày, một chút hứng thú cuối cùng cũng xuất hiện trong ánh mắt hắn. “Cá cược gì?”
Linh Đan hít một hơi sâu, quyết định đặt cược lớn nhất.
“Kẻ thua cuộc... phải làm hầu cho kẻ thắng trong một tuần. Làm bất cứ điều gì kẻ thắng yêu cầu. Trong phạm vi khả thi, dĩ nhiên.” Linh Đan nhấn mạnh từ "hầu" một cách đầy kiêu hãnh. Cô tự tin vào khả năng học tập đột phá của mình. Nếu cô tập trung, cô tin cô có thể đánh bại hắn.
Sự im lặng bao trùm. Những học sinh khác đã ra về gần hết. Chỉ còn lại ánh nắng cuối ngày hắt qua cửa sổ, làm nổi bật đường nét sắc sảo trên gương mặt Thần Băng.
Hắn nhìn cô chăm chú, từ mái tóc đến đôi môi đang mím chặt vì quyết tâm, rồi cuối cùng là ánh mắt thách thức. Thần Băng không hề có vẻ ngần ngại.
“Làm hầu sao?” Hắn lặp lại, giọng trầm ấm và đầy sức nặng.
Thần Băng từ từ, rất chậm rãi, nghiêng người về phía trước. Linh Đan cảm thấy toàn thân nóng bừng khi gương mặt hắn chỉ còn cách cô vài centimet.
Yếu tố H+ (Tension): Thần Băng ghé sát tai Linh Đan thì thầm lời chấp nhận thách thức. Hơi thở nóng bỏng.
Hắn đặt tay phải lên lưng ghế của cô, chắn một lối thoát vô hình. Tư thế này khiến cô bị áp sát vào hắn, cô có thể ngửi thấy rõ mùi hương của hắn: thanh khiết, lạnh lẽo nhưng lại cực kỳ nam tính.
“Tôi chấp nhận,” Thần Băng thì thầm, giọng hắn càng lúc càng nhỏ và trầm hơn. Hắn ghé sát tai Linh Đan, đến mức hơi thở nóng bỏng của hắn lướt qua vành tai cô, khiến cô rùng mình.
“Nhưng ‘bất cứ điều gì’ cô nói, phải bao gồm mọi thứ cá nhân và phi học thuật.” Thần Băng dừng lại, cố ý kéo dài sự im lặng để theo dõi phản ứng của cô.
Trái tim Linh Đan đập mạnh. Cô cảm thấy tai mình nóng ran. Cô biết hắn đang ám chỉ điều gì, hắn đang cố tình làm cho thử thách này trở nên mơ hồ và nguy hiểm hơn.
“Dĩ nhiên. Tôi sẽ không làm những việc vi phạm pháp luật hay nguyên tắc trường học,” Linh Đan lắp bắp, cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng.
Thần Băng khẽ cười một tiếng, tựa như một con sói phát hiện ra con mồi ngon.
“Tốt. Nhưng cô nên chuẩn bị trước đi,” hắn lại thì thầm bên tai cô, "Tuần làm hầu đó sẽ rất dài. Tôi có rất nhiều 'yêu cầu cá nhân' cần cô thực hiện. Cô sẽ phải gọi tôi là 'Chủ nhân' và thực hiện mọi mệnh lệnh của tôi, không được phép từ chối bất cứ thứ gì, trừ khi cô muốn bị phạt nặng hơn."
Linh Đan nuốt nước bọt. Cô chưa từng nghĩ thử thách lại biến thái như thế này. Sự căng thẳng giới tính giữa họ bỗng chốc tăng lên gấp bội. Linh Đan cảm thấy má mình nóng rực.
"Tôi... tôi sẽ thắng," cô nói khẽ, cố gắng không để hắn nhận ra sự bối rối của cô.
Thần Băng lùi lại, trả lại cho cô không gian riêng tư. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ tự tin và chiếm đoạt.
“Cứ việc thử. Tôi chờ đợi,” hắn nói, kéo một cuốn sách dày cộp ra khỏi cặp. “Bây giờ thì, đối thủ, chúng ta có hai tuần để chuẩn bị. Tôi sẽ không lãng phí thời gian vào những cuộc đấu khẩu vô bổ nữa. Cô cũng nên tập trung vào điểm số của mình đi.”
Linh Đan nhìn chằm chằm vào hắn. Cô biết cô đã lao vào một trò chơi nguy hiểm. Thần Băng không chỉ muốn chiến thắng về điểm số, hắn còn muốn chinh phục lòng kiêu hãnh và sự chống đối của cô.
"Sẽ không có chuyện đó đâu, Thần Băng," Linh Đan thề trong lòng. Cô phải thắng. Cô không thể tưởng tượng được cảnh cô phải gọi tên hắn bằng cái danh xưng ghê rợn đó, và phải làm những "yêu cầu cá nhân" mà hắn gợi ý.
Cô mở sách Toán ra, nhưng những con số cứ nhảy múa trước mắt. Trong đầu cô lúc này chỉ có hình ảnh hơi thở nóng bỏng của Thần Băng bên tai, cùng với lời thách thức đầy ám muội: "Chủ nhân."
Hai tuần tới sẽ là hai tuần căng thẳng nhất trong cuộc đời cô.