oan gia ngõ hẹp

Chương 5: Đổ Vỡ Và Sơ Cứu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi học nhóm tiếp theo diễn ra, nhưng lần này tại phòng tự học trở nên ấm cúng hơn một chút. Linh Đan mang theo cà phê nóng để giúp cả hai tỉnh táo. Trong một khoảnh khắc bất cẩn, cô làm đổ cốc cà phê nóng lên mu bàn tay Thần Băng. Hoảng loạn, Linh Đan kéo Thần Băng vào phòng y tế trống rỗng. Tại đây, cô tự tay sơ cứu vết bỏng cho hắn. Khoảnh khắc riêng tư và gần gũi trong phòng y tế, cùng với sự im lặng và quan sát của Thần Băng, đẩy mạnh sự Chạm Sâu.

Đã là buổi học nhóm Vật lý thứ hai. Linh Đan vẫn giữ thái độ đối đầu, nhưng cô đã bắt đầu mang theo một chai nước lọc và một cốc cà phê nóng cho Thần Băng. Không phải vì cô tử tế, mà vì cô không muốn hắn có cớ đổ lỗi sự thất bại của cô là do hắn thiếu tỉnh táo.

“Cà phê của anh đây,” Linh Đan đặt cốc xuống bàn, có chút mạnh bạo.

Thần Băng chỉ gật đầu, mắt vẫn dán vào biểu đồ vector.

Hôm nay, Linh Đan tỏ ra tập trung hơn, cố gắng hết sức để chứng minh cho hắn thấy cô không phải là kẻ vô dụng. Cô cúi sát mặt vào sách, dùng bút gạch chân. Thần Băng ngồi cạnh, tay đặt trên bàn, một vẻ lười biếng khó hiểu.

“Đừng gạch lung tung,” Thần Băng đột ngột lên tiếng, giọng trầm thấp. “Sách cần sự sạch sẽ.”

“Đây là sách của tôi!” Linh Đan bực mình, ngẩng phắt dậy.

Chính lúc đó, tai họa ập đến.

Do cử động quá nhanh, khuỷu tay Linh Đan vô tình gạt trúng cốc cà phê nóng đang đặt sát mép bàn. Cà phê đổ ập xuống.

“Cẩn thận!” Thần Băng thốt lên, nhưng đã quá muộn. Hắn phản xạ nhanh, cố gắng đỡ cốc để không đổ ra bàn, nhưng một phần chất lỏng nóng đã đổ thẳng lên mu bàn tay phải của hắn.

Thần Băng rụt tay lại, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nhưng sắc mặt hắn hơi tái đi.

Linh Đan cứng người. Cà phê nóng vừa mới pha. Cô biết nó đau thế nào.

“Chết tiệt!” Linh Đan hét lên, hoảng loạn. Cô không còn nghĩ đến đối thủ hay sự đối đầu. Cô chỉ thấy vết đỏ ửng đang lan dần trên làn da trắng của hắn.

Cô lập tức nắm lấy cổ tay Thần Băng. Lần này, không phải là chạm tay trong lúc dạy bài, mà là một hành động mang tính cấp bách.

“Phòng Y tế!” Linh Đan kéo mạnh Thần Băng.

“Tôi không sao…” Thần Băng định nói, nhưng Linh Đan đã lôi xềnh xệch hắn ra khỏi phòng tự học cũ.

Phòng y tế trường học vào giờ này đã đóng cửa, nhưng may mắn thay, Linh Đan biết nơi cất chìa khóa dự phòng. Cô mở cửa, bật đèn và đẩy Thần Băng ngồi xuống giường bệnh.

“Nước lạnh! Cần nước lạnh!”

Linh Đan vội vàng mở vòi nước, kéo tay Thần Băng đặt dưới vòi xả. Cô giữ tay hắn, để nước lạnh xoa dịu vết bỏng.

Thần Băng im lặng. Hắn nhìn cô. Sự im lặng này khác với sự lạnh lùng thường ngày; nó mang vẻ nhu nhược và tin tưởng lạ lùng.

Yếu tố H+ (Chạm Sâu): Linh Đan lau và bôi thuốc lên tay Thần Băng. Khoảnh khắc cúi đầu gần gũi. Thần Băng im lặng quan sát Linh Đan.

Sau khi ngâm nước lạnh, Linh Đan cẩn thận lấy hộp sơ cứu.

Cô ngồi sát bên cạnh Thần Băng trên giường bệnh. Khuôn mặt cô cúi xuống, tập trung vào vết thương của hắn.

Linh Đan nhẹ nhàng lau khô bàn tay hắn bằng gạc vô trùng, cảm nhận được hơi nóng còn sót lại và sự săn chắc của cơ bắp hắn. Sau đó, cô lấy tuýp thuốc mỡ đặc trị bỏng.

“Sẽ hơi rát một chút,” cô thì thầm.

Cô bắt đầu bôi thuốc mỡ lên vết thương, dùng ngón tay thoa đều một lớp mỏng. Đây là một hành động vô cùng thân mật. Khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ còn là gang tấc. Linh Đan có thể nghe thấy hơi thở đều đặn của Thần Băng và cảm nhận được sự im lặng tĩnh mịch trong căn phòng nhỏ.

Mũi cô phảng phất mùi cồn y tế, mùi bạc hà quen thuộc của hắn, và một chút mùi cà phê cháy.

Trong khi Linh Đan chăm chú, Thần Băng vẫn giữ nguyên tư thế. Hắn không nói một lời nào, chỉ im lặng quan sát cô.

Ánh mắt hắn, thường ngày lạnh lùng như băng, giờ đây mang một sự phức tạp khó hiểu. Hắn nhìn mái tóc cô rũ xuống, nhìn sự tập trung trên gương mặt cô, và nhìn đôi môi cô khẽ mím lại vì lo lắng.

Sự chăm sóc này, không phải từ đối thủ, mà là từ một cô gái đang lo lắng. Hành động này phá vỡ hoàn toàn bức tường giữa họ.

Linh Đan dán băng cá nhân lên vết thương. Khi cô hoàn thành, cô ngước lên.

Ánh mắt họ chạm nhau trong cự ly cực gần. Gương mặt Thần Băng ngay trước mặt cô. Linh Đan cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại.

“Xong rồi,” Linh Đan nói, giọng khàn đặc. Cô vội vàng rút tay về.

Thần Băng vẫn giữ tay phải trên đùi, nhìn chằm chằm vào lớp băng cá nhân trên mu bàn tay.

“Tại sao cô lại sơ cứu cho tôi?” Thần Băng đột ngột hỏi, giọng hắn rất nhỏ, nhưng lại mang một sự chất vấn sâu sắc.

Linh Đan bối rối. Cô đứng dậy, lùi ra xa.

“Tôi... tôi là người làm đổ. Anh là gia sư bất đắc dĩ của tôi. Tôi không muốn anh bị thương mà không thể kèm tôi nữa,” Linh Đan cố gắng đưa ra một lý do hợp lý, nhưng cô biết lý do đó không hoàn toàn đúng.

Thần Băng nhếch khóe môi. Lần này, nụ cười của hắn không phải sự chế giễu, mà là một sự hài lòng ngầm.

“Cô nói đúng. Tôi không muốn cô có cớ để thua cuộc,” hắn đáp, nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên cô.

Linh Đan biết, hắn đang cảm nhận được sự chăm sóc chân thật của cô. Và chính điều đó đã thay đổi sự căng thẳng giữa họ. Nó đã chuyển từ sự cạnh tranh đơn thuần sang một loại cảm xúc đan xen, vừa đối đầu vừa muốn gần gũi.

“Chúng ta về đi,” Thần Băng nói. Hắn đứng dậy, bước đến gần cánh cửa.

Trước khi ra khỏi phòng y tế, Thần Băng quay lại nhìn Linh Đan, tay trái hắn chạm nhẹ vào vết băng trên tay phải.

“Cảm ơn,” hắn nói, lần đầu tiên hắn nói lời này với cô một cách chân thành.

Linh Đan không đáp. Cô chỉ cảm thấy tim mình đập liên hồi. Cô biết, cú chạm sâu này, vết bỏng này, đã làm thay đổi hoàn toàn luật chơi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×