Giáo viên chủ nhiệm phát hiện Linh Đan bị yếu nghiêm trọng môn Vật lý. Cô ra lệnh cho Thần Băng phải kèm Linh Đan ba buổi mỗi tuần, bắt đầu ngay tối hôm đó. Thần Băng và Linh Đan miễn cưỡng đồng ý, chọn một phòng tự học cũ và vắng vẻ sau giờ tan trường. Trong không gian yên tĩnh và riêng tư, Linh Đan bị phân tâm bởi vẻ đẹp nghiêm túc và sự tập trung của Thần Băng. Tình huống H+ xảy ra khi Thần Băng nắm lấy tay cô để hướng dẫn cách thao tác công thức, giữ tay lâu hơn mức cần thiết.
"Em yếu Vật lý nghiêm trọng, Linh Đan."
Lời phán của cô Thảo sau giờ tan học khiến Linh Đan chỉ muốn độn thổ. Dù cô có giỏi Toán và Văn đến đâu, Vật lý luôn là một lỗ hổng đáng sợ.
"Em sẽ tự ôn tập, thưa cô," Linh Đan cố gắng phản kháng lần cuối.
"Không đủ!" Cô Thảo dứt khoát. "Thần Băng, em sẽ kèm Linh Đan ba buổi mỗi tuần, bắt đầu ngay tối nay. Nếu điểm của Linh Đan không đạt, điểm thi đua của em sẽ bị ảnh hưởng."
Thần Băng ngước lên, đôi mắt lạnh lùng quét qua Linh Đan. Hắn nhếch mép, gần như là một biểu hiện của sự thất vọng. Linh Đan biết hắn đang nghĩ: Lãng phí thời gian.
"Được, thưa cô," Thần Băng trả lời đơn giản, không tranh cãi.
Linh Đan bực bội. Giờ đây, cô không chỉ là đối thủ của hắn mà còn là gánh nặng của hắn.
"Tám giờ tối nay. Phòng tự học cũ ở dãy B. Vắng vẻ. Cô không muốn ai làm phiền." Thần Băng nói với cô, giọng ra lệnh.
Phòng tự học cũ ở dãy B là nơi hiếm khi có người lui tới, nằm khuất sau sân bóng rổ. Nó yên tĩnh, nhưng cũng hơi ẩm mốc và tối tăm.
Đúng tám giờ, Linh Đan miễn cưỡng có mặt.
Thần Băng đã ở đó, một mình dưới ánh đèn huỳnh quang cũ kỹ. Hắn ngồi ngay ngắn bên một chiếc bàn gỗ sờn, sách vở Vật lý và Toán học chất thành đống gọn gàng.
“Trễ năm phút,” Thần Băng lên tiếng, không ngước lên.
“Tôi đi mua cà phê,” Linh Đan đáp trả, đặt chiếc cốc nhựa xuống bàn. “Anh cũng nên uống một chút đi, kẻo kèm tôi mà ngủ gật.”
Thần Băng không đáp. Hắn chỉ đẩy một cuốn sách bài tập về phía cô.
Buổi học kèm diễn ra trong sự im lặng căng thẳng. Linh Đan, dù ghét phải thừa nhận, vẫn phải công nhận cách giảng bài của Thần Băng rất logic, rõ ràng và dễ hiểu.
Nhưng vấn đề là, cô không thể tập trung được.
Linh Đan bị phân tâm bởi vẻ đẹp nghiêm túc của Thần Băng.
Trong ánh đèn vàng vọt của căn phòng, gương mặt hắn trông càng thêm sắc nét và hoàn hảo. Từng đường nét đều như được chạm khắc. Khi hắn nhíu mày suy nghĩ hoặc mím môi tính toán, cô có thể cảm thấy một sức hút kỳ lạ, hoàn toàn khác biệt so với vẻ lạnh lùng trên lớp.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi hắn, nhớ lại nụ hôn bất ngờ của họ (Chương 6 sẽ diễn ra). À không, chưa phải. Cô vội vàng lắc đầu để xua đi ý nghĩ đó.
“Làm sao?” Thần Băng đột ngột hỏi, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Không có gì. Tôi chỉ thấy... anh giảng bài rõ ràng hơn giáo viên thôi,” Linh Đan lấp liếm.
Thần Băng không quan tâm đến lời khen đó. “Câu này. Cô sai ở đây,” hắn chỉ vào bài giải của cô. “Lực hấp dẫn không thể là số âm. Cô đã nhầm lẫn về dấu.”
“Nhưng…” Linh Đan cố gắng giải thích, tay cầm bút chì vẽ lung tung trên giấy nháp.
“Đưa tay đây.” Thần Băng đột ngột ra lệnh.
Yếu tố H+ (Chạm): Thần Băng nắm tay Linh Đan để chỉnh lại cách cầm bút/thao tác công thức. Giữ tay lâu hơn bình thường.
Linh Đan ngẩn ra. Cô không kịp phản ứng.
Thần Băng nhanh chóng vươn tay qua bàn, nắm lấy bàn tay phải đang cầm bút chì của cô. Bàn tay hắn to, ấm áp và mạnh mẽ. Lòng bàn tay hắn chạm vào mu bàn tay lạnh của cô, tạo ra một sự đối lập về nhiệt độ và cảm giác.
Hắn không chỉ chạm, hắn còn giữ tay cô lại, cố định bàn tay cô trên trang giấy.
“Cầm bút chắc chắn hơn,” hắn nói, giọng hắn trầm hơn và gần gũi hơn. “Và khi tính toán, đừng để sự vội vàng của cô làm ảnh hưởng đến nguyên tắc. Nhìn này.”
Bàn tay Thần Băng đè lên tay cô, cùng nhau viết lại công thức một cách chậm rãi, chính xác. Mùi hương bạc hà của hắn bao trùm lấy cô khi hắn cúi sát, tập trung hướng dẫn.
Họ giữ tư thế đó khoảng một phút. Mọi giác quan của Linh Đan đều tập trung vào cú chạm này. Cô không còn nghe thấy tiếng muỗi kêu vo ve trong căn phòng cũ kỹ, hay tiếng xe cộ ngoài đường. Cô chỉ cảm nhận được: Tay hắn siết nhẹ tay cô, hơi ấm lan tỏa, và sự tập trung mãnh liệt toát ra từ hắn.
Thần Băng đã hướng dẫn xong, nhưng hắn không buông tay ra ngay.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt hơi mở to của Linh Đan, như thể đang thăm dò phản ứng của cô.
Khoảnh khắc đó kéo dài thêm vài giây nữa. Linh Đan cảm thấy mặt mình nóng lên, và một dòng điện mạnh mẽ chạy dọc cánh tay cô. Cô gần như quên mất mình đang học Vật lý.
Cuối cùng, Thần Băng buông tay ra. Hắn hắng giọng nhẹ, vẻ mặt trở lại bình thường.
“Hiểu chưa?” Hắn hỏi, nhưng giọng hắn lại có một chút khàn hơn.
Linh Đan rụt tay lại, vờ như đang điều chỉnh cổ tay.
“À… Hiểu rồi,” cô lắp bắp. Cô cảm thấy lòng bàn tay mình vẫn còn giữ lại hơi ấm của hắn. Cô biết, Thần Băng đã cố ý kéo dài cú chạm đó.
Hắn đang cố ý. Hắn đang chơi đùa với tôi, Linh Đan tự nhủ. Hắn không chỉ là đối thủ của cô trên bảng điểm, mà còn là một kẻ nguy hiểm đang sử dụng sự gần gũi để làm cô xao nhãng.
Cô nhìn lại bài tập. Dòng công thức hắn vừa viết, bằng nét chữ sắc nét và dứt khoát của hắn, nằm ngay trên bài giải sai của cô.
Linh Đan biết, cô không chỉ phải chiến đấu với những định luật Vật lý khô khan, mà còn phải chiến đấu với sức hấp dẫn đầy căng thẳng từ chính gia sư bất đắc dĩ của mình.