“Tình yêu không chỉ là những lời nói ngọt ngào, mà là sự đồng hành vững chắc qua từng thử thách cuộc đời.”
Buổi sáng mùa xuân đầu tiên ở thành phố biển mang theo cái nắng dịu nhẹ và hơi thở của gió biển mặn mà. Tống Nhược thức dậy trong căn phòng nhỏ xinh, ánh sáng nhảy múa qua rèm cửa, rọi vào khuôn mặt cô, khiến những vết mỏi mệt sau chuỗi ngày đầy áp lực dần tan biến.
Bên cạnh cô, Lục Chiêu vẫn còn say giấc, gương mặt bình yên với nụ cười nhẹ. Tống Nhược ngắm nhìn anh, lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp mà cô đã lâu không cảm nhận được.
“Anh là bến bờ vững chắc của em,” cô thầm nghĩ.
Ngày mới bắt đầu với những kế hoạch cho dự án nghiên cứu mới. Tống Nhược và Lục Chiêu cùng nhau đến viện, nơi mà những ý tưởng, những hoài bão được hiện thực hóa. Cả hai không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là bạn đời – người chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, những ước mơ và cả những nỗi sợ.
Trong cuộc sống, họ luôn tìm được điểm tựa ở nhau. Khi cô gặp khó khăn trong thí nghiệm, anh luôn kiên nhẫn bên cạnh, động viên từng câu nhỏ. Khi anh mệt mỏi vì áp lực công việc, cô cũng là người an ủi, tiếp thêm sức mạnh.
Một buổi chiều, sau giờ làm, họ cùng nhau đi dạo trên bờ biển. Những con sóng lặng lẽ vỗ về bờ cát, tiếng gió hòa cùng tiếng cười của họ tạo nên khung cảnh bình yên đến khó tả.
“Những ngày tháng đó, em từng tưởng cuộc đời mình sẽ chỉ còn là bóng tối,” Tống Nhược chia sẻ, ánh mắt nhìn về phía chân trời.
“Nhưng anh ở đây, để cùng em đi qua mọi gian khó.” Lục Chiêu mỉm cười.
Tình yêu của họ không cần những lời hoa mỹ, mà chính là sự thấu hiểu và sẻ chia trong từng khoảnh khắc nhỏ nhất. Từ việc cùng nhau chuẩn bị bữa tối, dọn dẹp nhà cửa, cho đến những lần cùng thức trắng để hoàn thành công việc.
Mỗi ngày trôi qua đều khắc sâu thêm dấu ấn của sự gắn bó bền chặt, biến những thử thách trước kia thành những viên gạch vững chắc xây nên tổ ấm.
Một tối, khi đang ngồi bên lò sưởi nhỏ trong căn nhà, Lục Chiêu bỗng nhiên rút ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng tinh tế.
“Nhược, anh biết em đã trải qua rất nhiều đau thương. Anh không hứa cuộc sống sẽ không bao giờ có khó khăn, nhưng anh hứa sẽ luôn ở bên em, cùng em bước qua tất cả.”
Tống Nhược nhìn anh, nước mắt trào ra vì xúc động.
“Em đồng ý,” cô thì thầm.
Cả hai trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng, như một lời hứa ngầm cho tương lai.
Cuộc sống của họ bước sang một chương mới, đầy ắp tình yêu và hy vọng. Những ngày tháng đau khổ và tổn thương dần lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những ước mơ và khát vọng mới.
Tống Nhược cảm nhận được sự trưởng thành của bản thân, không chỉ là một người phụ nữ kiên cường, mà còn là một người biết yêu thương và được yêu thương.
Trong những khoảnh khắc giản đơn ấy, cô nhận ra: hạnh phúc không phải là đích đến xa xôi, mà chính là hành trình đi bên cạnh người mình yêu.
Cùng với Lục Chiêu, cô đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn – điều mà trước đây cô từng nghĩ chỉ là giấc mơ xa vời.
💖 Cuối chương 9
“Tình yêu của họ như đóa hoa nở rộ trong mùa xuân, tỏa hương ngọt ngào và bền bỉ. Một tình yêu chân thành, đủ sức vượt qua mọi bão giông.”