“Quá khứ như một bóng ma, dù có trốn chạy đến đâu, nó vẫn luôn hiện diện, chờ ngày ta đủ sức đối diện.”
Một buổi chiều cuối thu, khi những tán lá vàng rơi lác đác trên con đường ven biển, Tống Nhược đang tập trung làm việc tại viện nghiên cứu thì điện thoại cô rung lên liên tục.
Tin nhắn, cuộc gọi đến từ những số lạ, những lời đe dọa nhẹ nhàng nhưng đủ để làm cô nổi da gà.
“Quay về đi, người ta không cần những kẻ bỏ chạy.”
“Tống Nhược, em quên ai là người đã giúp em suốt bốn năm qua rồi sao?”
“Đừng tưởng có thể trốn tránh mãi.”
Những dòng tin nhắn khiến cô không thể bình tĩnh. Tim cô thắt lại, những cơn đau cũ tưởng chừng đã ngủ yên giờ lại trỗi dậy.
Tống Nhược không nói cho Lục Chiêu biết. Cô sợ anh lo lắng, nhưng cũng không thể giữ im lặng mãi. Một buổi tối, khi hai người ngồi bên bờ biển dưới ánh trăng bạc, cô quyết định chia sẻ.
“Anh, dạo này em nhận được nhiều tin nhắn lạ. Họ đe dọa, gọi điện, muốn em quay về thành phố.”
Lục Chiêu nhìn cô, ánh mắt cương nghị:
“Anh biết. Anh đã kiểm tra. Đó chính là Chu Diệm và phe cánh của anh ta.”
“Anh ấy không từ bỏ sao?” – Tống Nhược thở dài.
“Không, anh ta đang cố gắng phá hoại cuộc sống mới của em.”
Lục Chiêu nắm chặt tay cô:
“Anh sẽ không để điều đó xảy ra. Em không đơn độc nữa.”
Ngày hôm sau, họ cùng nhau đến gặp luật sư để củng cố hồ sơ pháp lý, chuẩn bị đối phó với những chiêu trò có thể xảy ra từ phía Chu Diệm.
“Ông Chu rất quyết tâm. Nhưng với chứng cứ và hợp đồng chuyển nhượng rõ ràng, quyền lợi của bà Tống hoàn toàn được bảo vệ.” – luật sư khẳng định.
Tống Nhược thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn còn băn khoăn. Bóng ma quá khứ luôn có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Một tuần sau, trong một buổi hội thảo khoa học, Tống Nhược gặp phải nhóm người lạ mặt. Họ cố tình tiếp cận, đưa ra những lời cay nghiệt, thậm chí tìm cách hạ uy tín cô trong công việc.
“Cô có biết mình là ai không? Ai mới là người đứng đằng sau sự nghiệp của cô không?”
Tống Nhược chỉ cười, ánh mắt lạnh lùng:
“Tôi không cần phải biết. Tôi chỉ biết tôi là chính tôi, và tôi làm việc bằng khả năng của mình.”
Sự tự tin và kiên định trong lời nói của cô khiến nhóm người kia im lặng và rút lui.
Buổi tối, khi trở về căn hộ, Tống Nhược cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của Lục Chiêu.
“Anh ở đây, không ai được làm tổn thương em.” – Anh thì thầm.
Cô gục đầu vào vai anh, nước mắt lăn dài.
“Cảm ơn anh đã không bỏ em.”
“Anh sẽ không bao giờ để em một mình nữa.”
Những ngày tháng tiếp theo, họ cùng nhau vượt qua nhiều thử thách nhỏ, xây dựng một bức tường kiên cố giữa cô và bóng ma quá khứ.
Tống Nhược học cách mạnh mẽ không chỉ trong công việc mà còn trong cuộc sống, không để những lời đe dọa hay sự giày vò cũ làm lung lay quyết tâm.
Một tối, trong lúc làm việc khuya, cô nhận được một bức thư bí ẩn không có người gửi.
“Nếu cô không muốn những chuyện xấu xảy ra, hãy rời khỏi thành phố biển ngay lập tức.”
Những dòng chữ đơn giản nhưng lại chứa đựng sự đe dọa sâu sắc.
Tống Nhược không hề sợ hãi. Cô đọc đi đọc lại rồi gập lại, đặt lên bàn.
Ngày hôm sau, cô cùng Lục Chiêu lên kế hoạch để tìm ra người đứng sau những đe dọa này.
“Chúng ta phải dùng trí thông minh, không phải sức mạnh để đối phó với họ.” – Lục Chiêu nói.
“Anh nói đúng. Đây là trận chiến của sự kiên trì và lòng can đảm.” – Tống Nhược đáp.
Họ quyết định phối hợp với cảnh sát, sử dụng công nghệ và luật pháp để bảo vệ bản thân.
Thời gian trôi qua, những âm mưu dần được hé lộ. Những kẻ từng làm việc cho Chu Diệm giờ đang cố tình phá hoại cuộc sống mới của cô.
Nhưng nhờ sự phối hợp của Tống Nhược và Lục Chiêu, từng bước từng bước, họ bị bóc trần, bị xử lý nghiêm minh.
Trong một buổi tối trăng sáng, khi đứng trên ban công nhìn về phía biển, Tống Nhược cảm nhận được sức mạnh của chính mình.
“Tôi đã không còn sợ nữa. Tôi sẽ sống vì mình, không còn để quá khứ điều khiển.”
Lục Chiêu đứng bên cạnh, nhẹ nhàng siết lấy tay cô.
“Và anh sẽ luôn là người cùng em bước qua bóng tối.”
💙 Cuối chương 8
“Quá khứ vẫn còn đó, nhưng không còn quyền lực trên cuộc đời cô nữa. Tống Nhược đã trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, không khuất phục trước bất cứ thử thách nào.”