"Không phải bố ạ! Selfie là chụp ảnh tự sướng, tự chụp chính mình bằng điện thoại!"
Ông Tú nghe xong mắt sáng lên: "Ồ! Vậy là không cần nhờ ai chụp hộ à? Hay quá!"
Quyết tâm học nghệ thuật selfie, ông Tú bắt đầu thực hành. Nhưng những tấm selfie đầu tiên của ông thật sự... "bá đạo":
Tấm đầu tiên: góc chụp từ dưới lên làm ông như khổng lồ với đôi mắt nhìn xuống đầy uy nghiêm. Tấm thứ hai: chỉ chụp được nửa mặt, nửa còn lại là... tường trắng. Tấm thứ ba: toàn bộ là trần nhà với một góc nhỏ tóc của ông. Tấm thứ tư: ngón tay che nửa màn hình vì ông không biết cách cầm.
"Con ơi, sao mấy cái ảnh này nó lạ thế? Tôi chụp mà sao không giống tôi?"
Minh cười ngặt nghẽo: "Bố phải cầm điện thoại cao hơn, nghiêng góc 45 độ, xa mặt khoảng một tay, và nhớ nhìn vào camera chứ không phải nhìn vào màn hình."
"45 độ? Như thế nào?"
"Thế này bố ạ!" - Minh làm mẫu.
Ông Tú tập trung học tư thế như một môn võ thuật. Ông đứng trước gương, luyện tập cách cầm điện thoại, thử nghiệm các góc độ khác nhau.
"Góc 45 độ... xa một tay... nhìn camera..." - Ông lẩm bẩm như đọc thần chú.
Sau một tuần luyện tập cật lực, ông Tú đã có thể chụp được những tấm selfie... tạm chấp nhận được. Không còn bị cắt mặt, không còn chụp trần nhà, và quan trọng nhất - đã nhìn đúng vào camera!
Ông rất tự hào khoe với hàng xóm: "Tôi giờ cũng biết selfie đấy! Muốn chụp ảnh không cần nhờ ai!"
Bác Năm hỏi: "Selfie là gì vậy Tú?"
"À! Đó là chụp ảnh tự sướng! Công nghệ thời 4.0 đấy!" - Ông Tú giải thích một cách chuyên nghiệp.