ông xã tổng tài, xin nhẹ nhàng thôi

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng của thành phố S – nơi ánh nắng vừa nhảy nhót trên những tòa nhà kính cao chọc trời, lại có vẻ bình yên đến lạ thường. Từng làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương hoa sữa từ các con đường nhỏ, khiến cho con phố sầm uất trở nên thanh thoát, dịu dàng. Cô gái mang tên Lục Tâm Nhi, tay xách túi hồ sơ còn lộn xộn vài tờ, vội vã bước qua sảnh khách sạn 5 sao sang trọng mà cô được giao nhiệm vụ phỏng vấn hôm nay.

Lục Tâm Nhi vốn là một cô gái năng động, lạc quan, luôn tin rằng mọi khó khăn đều có cách giải quyết. Nhưng cũng không thể phủ nhận một sự thật: cô cực kỳ vụng về. Đặc biệt trong những tình huống quan trọng, bàn tay nhỏ bé của cô thường “biểu diễn” những pha tai nạn khiến người xung quanh vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Hôm nay, cô đứng trước cánh cửa lớn của công ty Tập đoàn Hoàng Lâm, lòng đập dồn dập. Đây là cơ hội duy nhất để cô chứng minh bản thân, nhưng đồng thời cũng là nơi khiến cô không khỏi lo lắng. Cô hít một hơi thật sâu, tay giữ chặt túi hồ sơ, từng bước tiến vào sảnh khách sạn sang trọng.

Sảnh khách sạn sáng choang với sàn đá hoa cương bóng loáng. Những khách hàng mặc vest lịch lãm, váy áo sang trọng đi qua đi lại, tạo nên một bức tranh tấp nập nhưng quy củ. Cô chưa kịp quen mắt thì… một cú va chạm kinh hoàng đã xảy ra.

“Ôi trời ơi!”

Một người đàn ông vừa đi ra từ thang máy, diện vest đen chỉnh tề, tay cầm cặp hồ sơ sang trọng, mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía trước, vô tình đụng phải cô. Lục Tâm Nhi, vì đang quá tập trung vào bước chân và túi hồ sơ trong tay, không kịp né, đâm thẳng vào người anh.

Cú va chạm khiến túi hồ sơ của anh bay ra khỏi tay, rơi xuống sàn với tiếng xào xạc thảm hại. Cô giật mình, vội vàng cúi xuống… nhưng không may, chính bàn tay nhỏ bé của cô vô tình đẩy một số hồ sơ ra xa hơn, thậm chí còn quăng một vài tờ bay lên, rơi xuống chân những khách hàng đi qua.

Người đàn ông híp mắt, lộ rõ vẻ khó chịu. Ánh mắt ấy lạnh lùng như băng, nhìn thẳng vào cô khiến Lục Tâm Nhi cảm giác như tim mình vừa bị ai bóp chặt.

“C-Cô… cô có sao không?” – cô lí nhí, giọng run run, cố gắng tỏ ra bình tĩnh trong khi lòng hoảng loạn.

Người đàn ông không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt từng tờ hồ sơ một cách nhanh chóng, cử chỉ dứt khoát, chuyên nghiệp. Tâm Nhi cảm giác mình vừa làm một việc cực kỳ thảm họa, nhưng không dám mở miệng giải thích.

“Xin lỗi… xin lỗi anh…” – cô lắp bắp.

Anh ta quay đầu nhìn cô lần đầu tiên, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng đầy… bất ngờ. Chưa bao giờ anh thấy ai vụng về đến mức khiến hồ sơ của mình bay khắp sảnh khách sạn như thế. Một khoảnh khắc, anh thấy trong cô gái nhỏ bé ấy một sự chân thành, ngây thơ đến lạ thường.

“Đừng đứng đó nữa, giúp tôi nhặt hết đi.” – giọng anh lạnh lùng, dứt khoát.

Lục Tâm Nhi hít một hơi, cố gắng nhặt từng tờ hồ sơ mà không làm rơi thêm bất cứ tờ nào. Tay cô run lên vì áp lực, nhưng cô vẫn mỉm cười cố gắng che đi sự lúng túng. “Được… được thôi ạ…”

Vừa lúc đó, một nhân viên lễ tân chạy tới, vội vàng hỏi: “Ông chủ, có chuyện gì xảy ra ạ?”

Người đàn ông lắc đầu, nhấc cặp hồ sơ lên, nhưng vẫn chưa rời mắt khỏi cô gái nhỏ nhắn. “Không sao. Chỉ là… một va chạm nhỏ.”

Lục Tâm Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, cô cảm thấy trái tim đập mạnh đến mức tưởng như nhảy ra khỏi lồng ngực. Người đàn ông này, rõ ràng là người quyền lực, lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại có thứ gì đó khiến cô vừa sợ vừa tò mò.

Cô thầm nghĩ: “Mình vừa va phải tổng tài sao? Hay là… tổng giám đốc của công ty lớn này?”

Trong khi cô còn đang bối rối, người đàn ông đã đi thẳng về phía thang máy, cúi đầu chào lễ tân mà không hề quay lại nhìn cô lần nữa.

Nhưng khoảnh khắc ấy, Tâm Nhi biết rằng đây không phải là cuộc gặp bình thường. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim cô – vừa sợ hãi, vừa háo hức. Cô đã va phải định mệnh của đời mình… và cô không biết rằng chính cú va chạm dở khóc dở cười này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô trong những ngày tới.

Sau khi dọn dẹp xong hồ sơ, Tâm Nhi bước ra ngoài, cố gắng trấn tĩnh. Cô tự nhủ: “Phải bình tĩnh. Đây là cơ hội của mình. Dù có bị anh ấy nhìn với ánh mắt lạnh lùng ra sao, mình cũng phải chứng minh bản thân!”

Và từ khoảnh khắc ấy, Lục Tâm Nhi bước vào thế giới của Hoàng Lâm – tổng tài lạnh lùng, quyền lực, nhưng lại có trái tim không ai ngờ tới.

Cuộc gặp gỡ tưởng như ngắn ngủi ấy lại là bước mở đầu cho một chuỗi những tình huống dở khóc dở cười, những lần giận hờn, hiểu lầm, nhưng cũng là cơ hội để hai con người từ xa lạ dần dần hiểu nhau, đến gần nhau hơn, và rồi… yêu nhau.

Sảnh khách sạn vẫn tấp nập người qua lại, ánh nắng vẫn chiếu sáng lấp lánh trên sàn đá, nhưng trong lòng cô gái nhỏ, một cảm giác bối rối, hồi hộp và ngọt ngào vừa nảy sinh – chính là dấu hiệu của một định mệnh sắp đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×