Sau cú va chạm kinh hoàng ở sảnh khách sạn, Lục Tâm Nhi tưởng rằng cô chỉ vừa gây ra một “tai nạn” đáng xấu hổ và mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Nhưng định mệnh đôi khi lại thích chơi trò trêu đùa, và hôm nay chính là một minh chứng rõ ràng.
Khoảng ba ngày sau, cô nhận được một cuộc gọi từ văn phòng của Tập đoàn Hoàng Lâm. Tiếng nói trong điện thoại trầm ấm, dứt khoát, khiến cô lập tức cảm thấy vừa hồi hộp vừa run rẩy:
“Lục Tâm Nhi, hôm nay cô có thời gian gặp tôi không?”
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói ấy khiến tim cô đập nhanh hơn bình thường. “Dạ… dạ vâng, tôi… tôi có thể đến ngay ạ.”
Người gọi cười khẽ, nhưng tiếng cười ấy chỉ vừa đủ khiến Tâm Nhi cảm giác… vừa tò mò vừa hơi lo lắng. Cô không biết rằng người đang mời cô đến gặp là chính tổng tài lạnh lùng mà cô vừa va phải ở khách sạn.
Khoảng hai giờ sau, Tâm Nhi bước vào văn phòng sang trọng nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà Hoàng Lâm. Cửa kính trong suốt phản chiếu ánh nắng rực rỡ, còn văn phòng bên trong thì sáng sủa, rộng rãi, khiến bất kỳ ai bước vào cũng phải ngỡ ngàng.
Và anh – người đàn ông mà cô va phải hôm trước – đang đứng sau bàn làm việc, tay cầm tờ hồ sơ của cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy ẩn ý. Anh nhìn cô, môi mấp máy nhưng chưa nói gì.
Tâm Nhi hít sâu, cúi chào lịch sự:
“Chào anh… tôi là Lục Tâm Nhi…”
Anh gật đầu, ánh mắt không rời tờ hồ sơ trên tay:
“Tôi biết. Cô chính là ứng viên cho vị trí Trợ lý đặc biệt của tôi. Ngồi xuống đi.”
Tâm Nhi ngồi xuống, tim đập thình thịch. Trong đầu cô tràn ngập những câu hỏi: Trợ lý đặc biệt sao? Nhưng tôi… kỹ năng chưa đủ… hay là họ nhầm hồ sơ?
Anh mở tờ hồ sơ, lướt nhanh từng trang, cử chỉ dứt khoát. “Kỹ năng của cô chưa đủ, nhưng tôi muốn cho cô cơ hội. Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ làm việc tại phòng tôi.”
Cô sửng sốt, miệng há hốc: “D-dạ… anh… anh muốn nói… tôi… được nhận sao?”
Anh gật đầu, giọng điệu vẫn bình thản:
“Đúng. Cô được nhận. Nhưng có hai điều tôi muốn nhấn mạnh. Một là, tôi không muốn cô mắc sai lầm. Hai là, nếu cô không thể hoàn thành, cô có thể… ra đi bất cứ lúc nào.”
Lục Tâm Nhi thầm nuốt nước bọt. Cô vừa vui mừng, vừa sợ hãi. Vừa được một cơ hội “vàng” lại vừa đối mặt với một tổng tài lạnh lùng, có thể khiến cô “bay việc” bất cứ lúc nào.
Nhưng cô không còn đường lui. Cô gật đầu, giọng run run nhưng đầy quyết tâm:
“Dạ… tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Anh đặt tờ hồ sơ xuống bàn, ánh mắt nhìn thẳng cô:
“Tôi hy vọng như vậy. Ngày mai bắt đầu từ tám giờ sáng. Đừng để tôi phải thất vọng.”
Buổi chiều hôm đó, Tâm Nhi đi dạo một vòng quanh công ty để làm quen với không gian mới. Mọi thứ đều hiện đại, tiện nghi và tinh tế, nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng hồi hộp. Hình ảnh người đàn ông lạnh lùng hôm trước cứ ám ảnh trong tâm trí cô, khiến cô vừa muốn tránh né, vừa muốn biết nhiều hơn về anh.
Tối đó, khi trở về nhà, Tâm Nhi ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào tờ hồ sơ trên bàn, tự nhủ:
“Mình… mình sẽ làm được. Phải làm được… dù có anh ấy khó tính đến đâu.”
Ngày hôm sau, Tâm Nhi đến công ty đúng giờ. Phòng làm việc của tổng tài nằm ở tầng cao nhất, cửa kính rộng, có tầm nhìn toàn cảnh thành phố. Cô bước vào, nhìn quanh một lượt, vừa ấn tượng vừa lo lắng.
Anh đang đứng phía bàn làm việc, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt sắc bén nhưng có chút gì đó lạ thường – một sự tò mò xen lẫn kiểm soát. Khi nhìn thấy cô, anh gật đầu.
“Đây là nơi cô sẽ làm việc từ nay về sau. Công việc nhiều, đòi hỏi cao, nhưng nếu cô thực sự muốn chứng minh năng lực, đây chính là cơ hội.”
Tâm Nhi gật đầu, cố nén hồi hộp:
“Dạ… tôi sẽ cố gắng.”
Anh trao cho cô một loạt hồ sơ và danh sách nhiệm vụ đầu tiên. Mỗi tệp công việc đều quan trọng, đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối. Cô nhìn vào khối lượng công việc, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng không dám tỏ ra sợ hãi.
Trong quá trình làm việc, anh không trực tiếp chỉ dẫn, chỉ quan sát từ xa. Mỗi lần cô làm sai, ánh mắt anh liếc qua đã khiến cô đỏ mặt và lập tức sửa chữa. Nhưng khi cô hoàn thành tốt, anh cũng chỉ gật đầu, không nói một lời khen ngợi.
Ngày trôi qua, những pha va chạm vụng về vẫn xảy ra. Khi cô mang nhầm hồ sơ, hay làm rơi bút, anh chỉ thở dài và nhấc cốc cà phê nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn theo dõi từng cử chỉ của cô. Mỗi hành động của cô đều bị anh ghi nhận, nhưng theo cách bí ẩn, không trực tiếp.
Buổi tối, khi Tâm Nhi chuẩn bị ra về, anh bất ngờ gọi cô lại:
“Cô ra về sớm hôm nay à?”
“Dạ… tôi…” – cô lí nhí.
Anh nghiêng người, ánh mắt sắc bén:
“Ngày mai, tôi muốn cô đến sớm hơn. Tôi sẽ giao nhiệm vụ quan trọng. Đây là cơ hội để cô chứng minh năng lực.”
Cô ngạc nhiên, vừa sợ vừa hứng thú. Cô biết rằng đây không phải lời nhắc nhở thông thường. Tổng tài này… vừa bí ẩn, vừa ép buộc, nhưng chính nhờ điều đó, cô cảm thấy hứng khởi một cách lạ thường.
Trên đường về, Tâm Nhi không ngừng nghĩ về anh, về phòng làm việc sang trọng, về những hồ sơ quan trọng mà cô phải hoàn thành. Cô biết rằng từ hôm nay, cuộc đời cô sẽ bước sang một trang mới – nơi cô vừa phải đối mặt với thách thức, vừa phải học cách thích nghi với tổng tài lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn.
Và điều quan trọng nhất, trong lòng cô không thể phủ nhận một cảm giác kỳ lạ: mỗi lần ánh mắt anh nhìn cô, trái tim cô lại nhói lên một cách khó hiểu, vừa sợ, vừa tò mò… và cũng vừa háo hức.