Buổi sáng hôm đó, Lục Tâm Nhi bước vào công ty với tâm trạng vừa hào hứng vừa lo lắng. Sau những ngày đầu tiên đầy thử thách, cô đã quen hơn với nhịp làm việc căng thẳng tại phòng tổng tài Hoàng Lâm. Tuy nhiên, Tâm Nhi biết rằng với người đàn ông quyền lực này, mỗi ngày đều là một bài kiểm tra tinh thần và khả năng của cô.
Cô đang cầm một tập hồ sơ chuẩn bị nộp cho tổng tài thì bất ngờ nghe thấy tiếng khóc oe oe vang lên từ hành lang. Tiếng khóc vừa nhói lòng vừa dứt khoát khiến cô lập tức ngoảnh lại. Trên sàn, một cậu bé khoảng bốn tuổi đang đứng lúng túng, đôi mắt to tròn đầy nước, tay cầm chiếc balô nhỏ, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.
“Ôi trời… bé bị lạc sao?” – Tâm Nhi thốt lên, lòng lập tức trào dâng cảm giác lo lắng. Cô bước nhanh tới, khẽ cúi xuống, giọng dịu dàng:
“Bé ơi… bé tên gì? Bé đi đâu vậy?”
Cậu bé nhướng mày, nhìn cô một cách nghi ngờ:
“Con… con tìm mẹ…”
Tâm Nhi gật đầu, nhẹ nhàng nắm tay cậu bé:
“Được rồi, không sao đâu. Chị sẽ giúp bé tìm mẹ, nhé. Đừng khóc nữa, nhé?”
Cậu bé nhìn cô, nước mắt rưng rưng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nắm tay cô. Tâm Nhi cảm thấy tim mình mềm lại. Trong một khoảnh khắc, mọi căng thẳng công việc, mọi ánh mắt sắc lạnh của tổng tài, dường như đều tan biến, chỉ còn lại cô và cậu bé nhỏ bé đang run rẩy giữa không gian văn phòng lớn.
Chính lúc đó, anh – tổng tài Hoàng Lâm – bước ra từ phòng làm việc, chuẩn bị đi kiểm tra một số dự án, thì dừng lại. Ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên khi thấy cô gái nhỏ bé đang quỳ xuống trò chuyện với cậu bé, gương mặt dịu dàng, ánh mắt chan chứa quan tâm.
Anh dừng lại, nhìn cảnh tượng ấy trong im lặng, tim bỗng dưng ấm lên một cách khó hiểu. Lạnh lùng, quyền lực, thường chỉ thấy cô gái vụng về, bối rối, giờ đây anh nhìn thấy một mặt khác – mặt dịu dàng, quan tâm, chân thành của cô.
“Chuyện gì xảy ra ở đây?” – anh hỏi, giọng vẫn bình thản nhưng ánh mắt lộ vẻ quan tâm.
Tâm Nhi quay lại, hơi ngạc nhiên khi thấy anh đứng đó:
“D-dạ… anh… bé bị lạc, chị… chị đang tìm mẹ cho bé…”
Anh nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Anh tiến lại gần, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi từng hành động của cô. Cậu bé nhỏ nhắn, khi thấy anh, khẽ lùi lại, nhưng rồi nhìn Tâm Nhi và cười nhẹ, như tìm được niềm tin.
Tâm Nhi nhẹ nhàng hỏi cậu bé:
“Bé có biết mẹ bé ở đâu không? Hay con muốn chúng ta đi tìm mẹ?”
Cậu bé gật đầu:
“Con… con biết mẹ ở phòng hội nghị…”
Không chần chừ, Tâm Nhi nắm tay cậu bé, dẫn cậu đi qua các tầng của công ty. Mỗi bước đi, cô vừa trò chuyện, vừa an ủi, vừa hướng dẫn cậu bé để bé không sợ hãi.
Anh bước theo sau, đứng sau lưng, quan sát. Không một lời phàn nàn, không một câu trừng phạt, chỉ lặng lẽ đi theo. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy một cảm giác ấm áp mà trước đây chưa từng xuất hiện trong công việc hay cuộc sống bận rộn của mình.
Khi đến phòng hội nghị, cậu bé nhìn thấy mẹ mình – một người phụ nữ đang lo lắng đi lại tìm con. Ngay khi nhìn thấy cậu bé, cô ấy chạy tới ôm chặt con vào lòng, nước mắt trào ra.
“Cảm ơn cô… cô đã chăm sóc con tôi,” – người mẹ nói, giọng run run.
Tâm Nhi mỉm cười, hơi cúi đầu:
“Không có gì đâu ạ, bé ngoan quá, chị chỉ giúp một chút thôi.”
Anh đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt dường như mềm ra. Lần đầu tiên, tổng tài Hoàng Lâm nhận ra rằng cô gái nhỏ bé, vụng về nhưng chân thành này… lại khiến trái tim anh rung động một cách lạ thường.
Trên đường quay lại phòng làm việc, anh bước sát bên Tâm Nhi, không nói gì, chỉ đi cạnh cô. Cô cảm giác được sự hiện diện của anh, vừa áp lực vừa an toàn. Không khí im lặng nhưng không căng thẳng như mọi khi.
“Cô gái vụng về… hôm nay… không tệ.” – anh bất ngờ phá vỡ sự im lặng, giọng điệu vẫn điềm tĩnh nhưng thoáng nụ cười khó nhận biết.
Tâm Nhi đỏ mặt, lắp bắp:
“D-dạ… cảm ơn anh…”
Anh gật đầu, không nói thêm, nhưng trong ánh mắt anh, lần đầu tiên có một dấu hiệu đánh giá không phải dựa trên lỗi lầm hay sai sót, mà dựa trên tấm lòng và sự quan tâm.
Cả buổi chiều hôm đó, Tâm Nhi làm việc với tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Mặc dù công việc vẫn căng thẳng, nhưng trong lòng cô bây giờ có một cảm giác ấm áp và hứng khởi. Cô biết rằng tổng tài Hoàng Lâm – lạnh lùng, khó tính – cũng có thể dịu dàng, và có thể… quan tâm theo cách riêng mà cô chưa từng thấy.
Khi chuẩn bị rời công ty, Tâm Nhi nhìn lại phòng làm việc, thấy anh vẫn ngồi sau bàn, lướt qua hồ sơ, ánh mắt thoáng hướng ra cửa sổ. Cô thầm nghĩ:
“Hôm nay, không chỉ em bé tìm lại mẹ, mà có lẽ… anh cũng tìm thấy một điều gì đó từ trái tim mình. Khoảnh khắc bất ngờ hôm nay sẽ là dấu ấn trong lòng cả hai chúng ta…”
Trái tim cô vừa rung động vừa háo hức, biết rằng từ khoảnh khắc ấy, mối quan hệ giữa cô và tổng tài Hoàng Lâm sẽ bắt đầu bước sang một hướng mới – không chỉ là công việc, không chỉ là trừng phạt hay thử thách, mà còn là những khoảnh khắc ấm áp, đầy bất ngờ, nơi tình cảm bắt đầu nảy sinh một cách tự nhiên nhất.