ông xã tổng tài, xin nhẹ nhàng thôi

Chương 4: Giận hờn và phẫn nộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lục Tâm Nhi thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Ngày đầu tiên làm việc đã khiến cô trải qua đủ cung bậc cảm xúc: lo lắng, bối rối, và cả sự e dè trước ánh mắt sắc lạnh của tổng tài Hoàng Lâm. Nhưng cô biết rằng, nếu muốn tồn tại ở công ty này, chỉ có một cách: không được phép mắc sai lầm.

Khi bước vào văn phòng, cô thấy anh đã ngồi sẵn, tay cầm tách cà phê, ánh mắt vẫn lạnh như băng. Cô khẽ cúi đầu chào:

“Chào anh… tôi đã sẵn sàng làm việc.”

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt sắc bén, dường như đang tính toán, quan sát. Tâm Nhi cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường. Không khí giữa hai người căng như sợi dây đàn, khiến cô vừa hồi hộp vừa lo lắng.

Anh đưa cho cô một danh sách công việc mới, dài hơn và khó nhằn hơn cả ngày hôm qua. Đây là một dự án quan trọng, liên quan đến việc phân tích thị trường, chuẩn bị kế hoạch chiến lược cho quý tới và cả việc soạn thảo báo cáo tài chính chi tiết.

“Cô có thể hoàn thành trong hôm nay không?” – anh hỏi, giọng lạnh lùng nhưng đầy áp lực.

Cô hít một hơi, cố giữ bình tĩnh:

“Dạ… tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Ánh mắt anh vẫn dõi theo cô, khiến cô cảm giác như bất cứ sai sót nào cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Tâm Nhi biết rằng, tổng tài Hoàng Lâm không hề nhẹ tay. Ngay hôm đầu tiên, anh đã thử sức cô bằng cách quan sát từng cử chỉ, từng hành động. Hôm nay, anh muốn kiểm tra khả năng chịu áp lực và tinh thần sáng tạo của cô.

Cô bắt tay vào công việc, nhưng ngay từ đầu, mọi thứ đã không suôn sẻ. Cô vừa mở file Excel, định phân loại dữ liệu, thì máy tính bị treo. Cô bấm nhầm vài nút, khiến dữ liệu bị đảo lộn, và cô chỉ kịp thở dài. “Phải bình tĩnh… phải bình tĩnh…” – cô nhủ thầm.

Anh đứng bên cạnh, nhìn cô làm việc, không nói một lời, chỉ nhấp một ngụm cà phê. Ánh mắt anh như muốn thăm dò: liệu cô có đủ kiên nhẫn và năng lực để vượt qua thử thách hay không.

Sau gần một giờ, cô hoàn thành một phần báo cáo, nhưng không biết cách trình bày sao cho thuyết phục. Khi đưa cho anh xem, anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng khiến cô đỏ mặt:

“Cô nghĩ đây là cách tôi muốn xem sao? Thật thiếu chuyên nghiệp.”

Cô cố gắng giải thích:

“D-dạ… tôi… tôi đã cố gắng sắp xếp dữ liệu theo từng bảng, nhưng…”

Anh cắt ngang, giọng lạnh lùng:

“Không có ‘nhưng’. Tôi không muốn nghe lý do. Chỉ cần kết quả như tôi yêu cầu.”

Cô cảm thấy một cơn giận hờn trỗi dậy. Không phải cô không cố gắng, nhưng áp lực quá lớn khiến cô muốn bật khóc. Tuy nhiên, cô biết, phản ứng tiêu cực sẽ chỉ khiến tình hình tệ hơn. Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt một giây, rồi tập trung.

Với tất cả sự nỗ lực, Tâm Nhi tìm ra cách sáng tạo để trình bày báo cáo. Thay vì chỉ liệt kê số liệu khô khan, cô sử dụng biểu đồ màu sắc, sơ đồ minh họa từng phân tích thị trường, cùng các ghi chú giải thích chi tiết. Kết quả trông vừa rõ ràng, vừa trực quan, khiến người nhìn dễ dàng nắm bắt thông tin.

Khi cô đặt bản báo cáo trước mặt anh, anh cầm lên, nhìn từng trang, ánh mắt vẫn lạnh, nhưng dường như có chút… bất ngờ. Anh lướt qua biểu đồ màu sắc, rồi nhìn cô:

“Cô đã nghĩ ra cách này sao?”

Cô đỏ mặt, mấp máy:

“D-dạ… tôi… tôi chỉ nghĩ nếu trình bày trực quan hơn, anh sẽ dễ nắm bắt thông tin hơn…”

Anh không nói gì, chỉ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng rất nhẹ nhưng đủ để Tâm Nhi cảm nhận. Lần đầu tiên, cô thấy tổng tài Hoàng Lâm – lạnh lùng, khó tính – nở một nụ gật đầu, và trái tim cô nhói lên một cảm giác vừa tự hào vừa hạnh phúc.

Nhưng chưa kịp vui mừng, anh lại đưa ra nhiệm vụ tiếp theo. Đây là phần khó nhằn hơn cả: liên hệ với đối tác, thuyết phục họ chấp nhận điều kiện hợp tác mới – một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng nhưng cũng đầy rủi ro.

“Đây là cơ hội để cô chứng minh năng lực thực sự,” – anh nói, giọng lạnh lùng nhưng không thể giấu được sự thử thách.

Cô nhìn anh, trong lòng vừa sợ vừa háo hức. Cô biết rằng tổng tài Hoàng Lâm không bao giờ giao việc dễ dàng. Mỗi nhiệm vụ đều là thử thách, và mỗi lần vượt qua, cô lại tiến gần hơn đến sự công nhận từ anh.

Cả buổi chiều trôi qua, Tâm Nhi liên tục điện thoại, gửi email, và điều phối lịch làm việc của anh. Mỗi khi gặp khó khăn, cô phải tự tìm cách giải quyết, vừa học cách quản lý, vừa học cách ứng xử trước áp lực. Đồng nghiệp xung quanh ban đầu còn nghi ngờ, nhưng sau khi thấy cô dám đứng lên, dám thử thách, họ bắt đầu lặng im, lén lút quan sát cách cô xử lý tình huống.

Cuối ngày, Tâm Nhi đặt bản kế hoạch hợp tác trước mặt anh. Anh cầm lên, nhìn chăm chú, lướt qua từng chi tiết, rồi bất ngờ nhấc mắt nhìn cô:

“Cô làm tốt. Không ai ngờ cô có thể hoàn thành nhiệm vụ khó nhằn này. Tôi hài lòng.”

Cô không kìm nổi vui sướng, nhưng vẫn cúi đầu:

“D-dạ… cảm ơn anh… tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”

Anh gật đầu, giọng điệu bình thản nhưng sắc bén:

“Đừng để tôi phải thất vọng lần sau. Nhưng… hôm nay, tôi công nhận cô biết cách tự đứng lên khi gặp khó khăn.”

Tâm Nhi bước ra khỏi phòng, tim đập loạn nhịp. Cô nhận ra rằng tổng tài Hoàng Lâm – lạnh lùng, khó tính – thực ra là người công bằng, biết nhìn nhận năng lực thực sự. Anh có thể trừng phạt cô bằng cách giao việc khó nhằn, nhưng cũng biết cách khiến cô cảm nhận được giá trị bản thân khi vượt qua thử thách.

Khi đi qua hành lang, cô lén nhìn lại phòng làm việc. Ánh mắt anh vẫn hướng ra cửa sổ, trầm tư nhưng dường như có chút gì đó mềm mại hơn bình thường. Cô mỉm cười một cách kín đáo, lòng tràn đầy quyết tâm:

“Ngày đầu tiên đầy bỡ ngỡ đã qua. Nhưng hôm nay, tôi đã học được một điều: thử thách không chỉ làm mình căng thẳng, mà còn khiến mình trưởng thành hơn. Tôi phải tiếp tục cố gắng… để không phụ lòng tổng tài, và để chính mình chứng minh rằng mình xứng đáng với cơ hội này.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×