Ngày hôm sau, nắng vàng trải dài trên sân trường, chiếu qua những tán cây tạo thành những mảng sáng nhấp nhô trên mặt đường. Kỳ Dương bước vào lớp, trái tim rộn ràng không chỉ vì hôm nay là một ngày quan trọng trong dự án phim, mà còn vì cô biết Lâm Hiên sẽ ở đó, với ánh mắt quan sát tỉ mỉ từng chuyển động của cô.
Anh đứng gần bảng, tay cầm bút, ánh mắt sắc bén dõi theo mọi học sinh bước vào lớp. Khi Kỳ Dương tiến lại gần, ánh mắt anh chạm nhau, và lần đầu tiên, cô thấy trong đôi mắt ấy một sự dịu dàng mà trước đây cô chưa từng nhận ra.
“Cậu đã chuẩn bị mọi thứ chưa?” anh hỏi, giọng trầm ấm nhưng dứt khoát.
“Rồi… nhưng tôi nghĩ sẽ cần kiểm tra lại một vài chi tiết về ánh sáng và góc máy,” cô đáp, cố giấu đi sự hồi hộp trong lòng.
Anh nhếch môi, giọng trêu nhưng vẫn nghiêm túc: “Như cậu nói, nhưng đảm bảo rằng mọi thứ đều hoàn hảo. Chúng ta không thể để cảnh quay này thất bại.”
Nhóm di chuyển ra công viên gần hồ thành phố. Cảnh vật tuyệt đẹp: ánh sáng chiếu xuyên qua tán cây, mặt hồ phản chiếu bầu trời xanh và những đám mây trôi lững lờ, gió thổi mát rượi. Kỳ Dương cầm máy quay, dõi theo từng chi tiết, từng biểu cảm của các bạn trong nhóm.
Lâm Hiên tiến lại gần, khẽ chỉnh lại góc máy cho cô: “Đứng ở đây sẽ bắt được ánh sáng tốt hơn, đồng thời làm nổi bật biểu cảm của cậu.”
Cô đỏ mặt, trái tim đập nhanh. Mỗi lần anh gần, mỗi cử chỉ nhỏ đều khiến cô cảm thấy rung động. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra, tình cảm trong lòng mình đang bùng cháy, nhưng cũng đầy rối rắm.
Khi quay cảnh chính, một sự cố bất ngờ xảy ra. Gió mạnh thổi bay thiết bị, khiến mọi người hốt hoảng. Lâm Hiên lập tức lao tới, giữ thiết bị và kéo Kỳ Dương tránh khỏi chỗ nguy hiểm. Hai người nhìn nhau, tim đập rộn ràng, không khí căng thẳng vừa mới xảy ra lại tan biến bởi sự gần gũi và lo lắng chân thành.
Buổi chiều, mưa bắt đầu rơi nhẹ. Lâm Hiên cầm dù, giơ ra mời cô: “Đi cùng tôi.”
Cô im lặng nắm lấy tay anh, bước đi bên anh dưới cơn mưa. Những giọt mưa rơi trên vai, hòa cùng mùi đất ẩm, mùi hoa cỏ, tạo nên một khoảnh khắc thanh xuân ngọt ngào. Hai người đi bên nhau trong im lặng, chỉ để trái tim và hơi thở hòa nhịp.
Khi trở về phòng trọ, Kỳ Dương ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi tầm tã, nhớ lại mọi khoảnh khắc hôm nay: những lần gần gũi, những cử chỉ quan tâm, những phút giây tim đập rộn ràng. Cô nhận ra mùa hè này không chỉ thay đổi cảm xúc của cô mà còn dạy cô cách cảm nhận, cách rung động và cách yêu.
Cô biết rằng từ bây giờ, mỗi giây phút bên anh đều quý giá, mỗi nụ cười, mỗi lời nói đều làm trái tim cô nhói lên, rực rỡ như ánh nắng mùa hạ. Và mùa hè này, với bao thử thách, bao cảnh quay, sẽ còn kéo dài, mang theo những rung động, những bí mật, và những cảm xúc đầu đời đầy ngọt ngào, dở khóc dở cười…