Sáng hôm sau, nắng vàng trải dài trên sân trường, chiếu qua những tán cây, tạo thành những mảng sáng nhấp nhô trên mặt đường. Kỳ Dương bước vào lớp với tâm trạng vừa háo hức vừa bồn chồn. Hôm nay, họ sẽ quay cảnh quan trọng nhất của dự án phim tài liệu mùa hè – cảnh nhóm bạn tụ tập bên hồ, nơi ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, khung cảnh đầy chất thơ.
Kỳ Dương mang theo máy quay, cuốn sổ ghi chú, và một cảm giác lạ thường – tim cô đập nhanh hơn bình thường khi thấy Lâm Hiên đứng ở góc lớp, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng, nhìn cô với một sự quan tâm tinh tế.
“Cậu đã chuẩn bị đầy đủ chưa?” anh hỏi, giọng trầm ấm.
“Đã rồi,” cô trả lời, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng lòng vẫn rộn ràng.
Họ cùng nhóm di chuyển ra hồ, nơi mặt nước phản chiếu ánh nắng chiều. Sóng nước nhẹ vỗ vào bờ, gió thổi mát rượi, tạo cảm giác thanh bình nhưng cũng kích thích mọi giác quan. Kỳ Dương cầm máy quay, cố gắng tập trung, nhưng mọi suy nghĩ đều bị xao động mỗi khi anh đứng gần.
Anh bước tới, nhẹ nhàng chỉnh lại góc máy cho cô. “Đứng đây sẽ lấy được ánh sáng tốt hơn. Góc này cũng làm nổi bật biểu cảm của cậu.”
Cô đỏ mặt, giọng khẽ: “Ừ… tôi thấy được.”
Những khoảnh khắc như thế cứ lặp lại suốt buổi chiều: anh hướng dẫn cô từng chi tiết, từ ánh sáng, góc quay, đến cách thể hiện cảm xúc. Mỗi lần tay họ chạm nhau, trái tim cô lại nhói lên, vừa bối rối vừa hạnh phúc.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, tạo thành những tia sáng cam rực trên mặt hồ, nhóm quyết định quay cảnh cuối cùng. Kỳ Dương cầm tay lái thuyền, anh đứng phía sau, ánh mắt theo dõi mọi chuyển động của cô. Một vài lần, anh vô tình chạm tay vào cô khi điều chỉnh máy quay, và lần nào cũng khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh hơn.
Sau khi kết thúc buổi quay, mọi người trở về phòng trọ. Trời bắt đầu mưa nhẹ, những giọt mưa rơi lộp độp trên mái tôn. Kỳ Dương đứng dưới mái hiên, nhìn dòng mưa rơi, lòng bỗng dưng xao xuyến. Anh cầm dù bước tới, giơ ra mời cô: “Đi cùng tôi.”
Cô lặng lẽ nắm lấy tay cầm dù, bước đi bên anh dưới cơn mưa. Những giọt mưa rơi trên vai, hòa cùng mùi đất ẩm, mùi hoa cỏ, tất cả khiến trái tim cô rộn ràng. Cô nhận ra rằng mỗi cử chỉ quan tâm dù nhỏ nhất đều đang dệt nên một câu chuyện thanh xuân rực rỡ, nơi trái tim hai người dần gần nhau hơn.
Đêm đến, Kỳ Dương ngồi bên cửa sổ phòng trọ, nhìn mưa tầm tã ngoài trời. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc bên anh: những lần tranh cãi, những ánh mắt dịu dàng, những nụ cười chớp nhoáng nhưng ấm áp. Tất cả dồn lại, khiến cô không thể bình yên. Cô biết rằng mùa hè này, trái tim cô đã không còn là của riêng cô nữa.
Những ngày tiếp theo, dự án phim vẫn diễn ra với những thử thách và tranh cãi không ngừng. Nhưng mỗi lần làm việc chung, Kỳ Dương cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cảm xúc của mình. Từ bực tức, giận hờn, đến tò mò, thích thú, rồi cả những rung động khó tả – tất cả đang hòa quyện, tạo nên một mối quan hệ vừa căng thẳng vừa gần gũi, vừa ngọt ngào vừa đầy thách thức.
Kỳ Dương nhận ra, mùa hè này không chỉ là những cảnh quay, dự án hay tranh cãi. Nó còn là mùa hè để trái tim cô học cách rung động, học cách chấp nhận cảm xúc, và học cách yêu một người – người mà trước đây cô từng nghĩ sẽ mãi là “kẻ đáng ghét nhất lớp.”
Và từ khoảnh khắc này, mỗi giây phút bên anh đều trở thành quý giá, mỗi nụ cười, mỗi lời nói đều khiến trái tim cô nhói lên, rực rỡ như ánh nắng mùa hạ…