our beloved summer

Chương 6: Cãi Vã Và Gần Gũi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, lớp 12C lại náo nhiệt như thường lệ. Tiếng cười nói, tiếng bàn ghế va chạm, và những câu chuyện mùa hè rộn rã như hòa vào không khí oi ả. Kỳ Dương bước vào lớp với cuốn sổ ghi chú dự án phim tài liệu mùa hè, cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày khó quên.

Lâm Hiên đã có mặt từ sớm, đứng gần bảng đen, tay cầm bút, ánh mắt nhìn dọc theo danh sách kịch bản mà nhóm vừa hoàn thiện. Khi Kỳ Dương bước vào, anh quay sang, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu được một nụ cười nhẹ.

“Cậu đã kiểm tra lại phần ghi chú chưa?” anh hỏi.

Cô nhíu mày, cố giữ bình tĩnh: “Đã rồi, nhưng tôi thấy một số cảnh chưa hợp lý. Nhất là cảnh quay ngoài trời hôm qua.”

Anh bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nói cụ thể đi. Tôi không thích nghe lý thuyết chung chung.”

Kỳ Dương hít một hơi dài, rồi bắt đầu giải thích từng chi tiết, từ ánh sáng, góc máy, cho đến cảm xúc của nhân vật. Anh im lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng nhíu mày. Cô cảm giác mình vừa bực bội vừa tò mò. Bực bội vì anh luôn đúng, tò mò vì anh thực sự quan tâm đến từng lời cô nói.

Buổi trưa, nhóm quyết định ra bãi biển gần trường để quay cảnh hoàng hôn. Cát trắng dưới chân, sóng vỗ rì rào, nắng chiều phản chiếu trên mặt nước, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp. Kỳ Dương cầm máy quay, cố gắng ghi lại những khoảnh khắc tự nhiên nhất.

“Nhìn góc này xem,” anh nói, chỉ vào một khoảng bãi nhỏ gần bờ. “Ánh sáng ở đây vừa đủ, mà vẫn làm nổi bật nhân vật.”

Cô lắc đầu: “Nhưng cảnh này sẽ mất cảm giác tự nhiên. Tôi muốn người xem thấy được sự tự do, chứ không phải cảm giác lạnh lùng.”

Anh nhếch môi, giọng điềm tĩnh: “Vậy kết hợp cả hai. Góc này cho ánh sáng, góc kia cho cảm xúc. Như vậy sẽ hài hòa.”

Kỳ Dương ngẩn người. Lần đầu tiên, cô nhận ra anh không chỉ muốn thắng cuộc tranh cãi mà thực sự muốn cảnh quay hoàn hảo. Cảm giác vừa bực tức vừa rung động khiến trái tim cô nhói lên.

Buổi chiều, khi nắng bắt đầu tắt, họ đứng bên bờ biển. Sóng nhẹ vỗ vào chân, gió thổi bay mái tóc, và ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc dài. Lâm Hiên bước tới, khẽ đưa tay kéo lại sợi tóc bay trên vai cô.

“Cẩn thận, sóng mạnh lắm,” anh nói, giọng trầm ấm.

Cô chỉ biết đỏ mặt, không nói gì, tim đập rộn ràng. Mỗi lần gần anh, từng cử chỉ nhỏ đều khiến cô cảm thấy bối rối.

Trở về phòng trọ nhóm, mưa bất chợt đổ xuống. Kỳ Dương đứng dưới mái hiên, mắt nhìn dòng mưa rơi. Anh cầm dù đi tới, giơ ra mời cô: “Đi cùng tôi.”

Cô lặng lẽ nắm lấy tay cầm dù, bước đi bên anh dưới cơn mưa. Những giọt mưa rơi trên vai, trộn lẫn mùi đất ẩm, mùi hoa cỏ, tất cả khiến trái tim cô rộn ràng. Cô nhận ra rằng mỗi cử chỉ quan tâm, dù nhỏ nhất, đều đang dệt nên một câu chuyện tuổi trẻ rực rỡ, nơi trái tim hai người dần gần nhau.

Đêm đến, Kỳ Dương ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa tầm tã ngoài trời. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc bên anh: những lần tranh cãi, những ánh mắt dịu dàng, những nụ cười chớp nhoáng nhưng ấm áp. Tất cả dồn lại, khiến cô không thể bình yên. Cô biết rằng mùa hè này, trái tim cô đã không còn là của riêng cô nữa.

Những ngày tiếp theo, dự án phim vẫn diễn ra với những thử thách và tranh cãi không ngừng. Nhưng mỗi lần làm việc chung, Kỳ Dương cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cảm xúc của mình. Từ bực tức, giận hờn, đến tò mò, thích thú, rồi cả những rung động khó tả – tất cả đang hòa quyện, tạo nên một mối quan hệ vừa căng thẳng vừa gần gũi, vừa ngọt ngào vừa đầy thách thức.

Cô nhận ra, mùa hè này không chỉ là những cảnh quay, dự án hay tranh cãi. Nó còn là mùa hè để trái tim cô học cách rung động, học cách chấp nhận cảm xúc, và học cách yêu một người – người mà trước đây cô từng nghĩ sẽ mãi là “kẻ đáng ghét nhất lớp.”

Và từ khoảnh khắc này, mỗi giây phút bên anh đều trở thành quý giá, mỗi nụ cười, mỗi lời nói đều khiến trái tim cô nhói lên, rực rỡ như ánh nắng mùa hạ…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×