Ngày hôm sau, không khí trong lớp 12C náo nhiệt hơn bao giờ hết. Tiếng cười nói, bàn ghế va chạm, và những câu chuyện mùa hè trộn lẫn với mùi nắng nóng khiến Kỳ Dương vừa cảm thấy háo hức vừa căng thẳng. Hôm nay, nhóm sẽ quay một trong những cảnh quan trọng nhất của dự án phim tài liệu mùa hè – cảnh cả nhóm đi dã ngoại trên đồi cỏ, nơi ánh nắng chiếu xuyên qua lá cây tạo ra những mảng sáng lung linh, và gió thổi mát rượi, khung cảnh lý tưởng để thể hiện tình bạn, sự năng động, và cảm xúc tuổi trẻ.
Kỳ Dương mang theo máy quay, sổ ghi chú và một chút lo lắng. Trái tim cô vẫn còn nhói lên khi nghĩ về những khoảnh khắc gần Lâm Hiên dưới mưa hôm qua. Cô biết rằng cảm xúc của mình đang dần thay đổi, nhưng cô chưa dám thừa nhận với chính mình.
Anh đã có mặt từ sớm, đứng bên cửa sổ, mắt dõi theo từng bước chân của cô khi bước vào lớp. Khi cô tiến lại gần, anh quay sang, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng:
“Cậu đã kiểm tra tất cả thiết bị chưa?”
“Rồi, nhưng tôi nghĩ hôm nay sẽ cần thêm một vài góc máy đặc biệt để bắt trọn ánh sáng và bối cảnh,” cô đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng lòng rộn ràng.
Họ cùng nhóm di chuyển ra đồi cỏ, nơi gió thổi mát, cây cỏ đung đưa, và ánh nắng vàng rực rỡ. Cảnh vật tuyệt đẹp, nhưng công việc không hề đơn giản. Kỳ Dương phải phối hợp với mọi người, điều chỉnh góc máy, ánh sáng, và diễn xuất tự nhiên của các bạn trong nhóm.
Lâm Hiên bước tới, khẽ đặt tay lên vai cô: “Cẩn thận, đoạn này khó quay lắm. Góc máy phải chuẩn, ánh sáng vừa đủ.”
Cô đỏ mặt, trái tim đập nhanh. Mỗi cử chỉ quan tâm dù nhỏ nhất đều khiến cô cảm thấy ấm áp và bối rối. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra rằng, mùa hè này không chỉ là những cảnh quay, mà còn là nơi cảm xúc âm thầm nảy nở.
Trong lúc quay cảnh cuối cùng, một sự cố bất ngờ xảy ra. Một cơn gió mạnh thổi bay máy quay, khiến mọi người hốt hoảng. Lâm Hiên lao tới, kịp thời giữ lấy thiết bị và đồng thời kéo Kỳ Dương tránh khỏi chỗ nguy hiểm. Cô cảm giác tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cẩn thận hơn nữa nhé,” anh nhắc, giọng trầm ấm, ánh mắt không rời cô.
Cô chỉ biết gật đầu, lòng vừa sợ vừa hạnh phúc. Mỗi lần ở bên anh, cô đều cảm nhận được sự an toàn và gần gũi, khiến cô không muốn rời xa.
Buổi chiều, sau khi hoàn tất cảnh quay, nhóm nghỉ chân dưới bóng cây. Kỳ Dương nhìn anh đang điều chỉnh lại thiết bị, ánh nắng chiếu qua mái tóc, tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Cô nhận ra rằng, những lần tranh cãi, những cử chỉ quan tâm, tất cả đều dần khiến trái tim cô rung động.
Trên đường về phòng trọ, trời lại bắt đầu mưa nhẹ. Anh cầm dù, giơ ra mời cô: “Đi cùng tôi.”
Cô lặng lẽ nắm lấy tay cầm dù, bước đi bên anh dưới cơn mưa. Những giọt mưa rơi trên vai, hòa cùng mùi đất ẩm, mùi hoa cỏ, tất cả khiến trái tim cô rộn ràng. Khoảnh khắc ấy, họ im lặng đi bên nhau, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của nhau, một sự gần gũi không cần lời nói.
Đêm đến, Kỳ Dương ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng mưa tầm tã ngoài trời, nhớ lại tất cả khoảnh khắc hôm nay: những lần gần gũi, những cử chỉ quan tâm, những phút giây tim đập rộn ràng. Cô nhận ra mùa hè này đã thực sự thay đổi cô. Trái tim cô không còn là của riêng cô nữa – nó đã dành cho anh, người mà trước đây cô từng nghĩ sẽ mãi là “kẻ đáng ghét nhất lớp.”
Và từ khoảnh khắc này, mỗi giây phút bên anh đều trở nên quý giá, mỗi nụ cười, mỗi lời nói đều khiến trái tim cô nhói lên, rực rỡ như ánh nắng mùa hạ.