Tình Tâm Ly thức dậy vào một buổi sáng nắng nhẹ, nhưng không phải trong căn phòng quen thuộc ở thành phố hiện đại. Cô vẫn nhớ rõ hôm qua sau giờ làm việc căng thẳng, cô tình cờ lượm được một món đồ lạ ở một cửa hàng cổ vật nhỏ xíu trong con hẻm vắng. Không ngờ món đồ ấy lại khiến cả thế giới của cô thay đổi.
Món đồ ấy là một chiếc bùa chú cổ xưa, hình dạng nhỏ, được gói trong tấm vải đỏ đã phai màu. Lúc đầu cô chỉ nghĩ đó là một món đồ lưu niệm kỳ quái, nhưng chính ánh sáng lung linh từ chiếc bùa đã khiến cô tò mò. Cô nhẹ nhàng mở ra, và ngay khi chạm tay vào bùa, một luồng ánh sáng dịu dàng, ấm áp bùng lên xung quanh cô. Chớp mắt, cô cảm thấy mình rơi vào một khoảng không mơ hồ, không gian xoay tròn, màu sắc pha trộn lạ kỳ, tim cô đập thình thịch.
Khi tỉnh lại, Tình Tâm Ly thấy mình nằm trên một chiếc giường trải ga màu trắng tinh, xung quanh là những tấm rèm mỏng buông lãng đãng trong nắng sớm. Không gian không giống phòng trọ hiện đại cô đang sống, mà mang dáng vẻ của một căn phòng cổ điển Trung Hoa, nội thất bằng gỗ chạm trổ tinh xảo, trầm ấm và đầy chất cổ kính.
Cô ngồi bật dậy, ánh mắt hoa lên vì quá bất ngờ. "Mình… mình ở đâu vậy trời?" – Tâm Ly thầm nghĩ, cảm giác đầu óc vẫn quay cuồng. Cô nhìn quanh, phát hiện trên bàn đặt một chiếc khay gỗ chứa trà nóng nghi ngút khói và một bức thư nhỏ viết bằng chữ Hán uốn lượn, tinh tế. Mặc dù cô không thông thạo chữ Hán cổ, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng báo rằng bức thư không hề bình thường.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, tiếng bước chân nhanh và chắc chắn vang lên ngoài cửa. Cửa khép lại, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào. Ánh mắt sắc lạnh nhưng mang nét thần thái sang trọng, tóc đen dài buộc gọn sau gáy, mặc trang phục trang nhã, tươm tất.
"Người lạ?!" – Tâm Ly thốt lên, miệng khô như cát.
Người đàn ông nhíu mày, nghiêm nghị nhìn cô từ đầu đến chân. "Ngươi… là ai? Sao lại xuất hiện trong phòng của ta?"
Tâm Ly trợn tròn mắt, lúng túng: "Ơ… ừm… tôi… tôi không biết… tôi chỉ vừa mở một chiếc bùa… và… ừm… rồi tôi ở đây?" Cô nói với giọng run run, thấy miệng mình không dừng lại, cảm giác như đang kể tội trước một vị quan quyền cao cấp nào đó.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can cô. "Ngươi nói ngươi xuất hiện từ… chiếc bùa? Sao lại kỳ quái như vậy…"
Tâm Ly cười gượng, cảm thấy toàn thân nóng bừng, như thể đang đứng trước một cảnh tượng không tưởng. Cô chớp mắt nhìn xung quanh, mọi thứ thật sự giống cảnh trong tiểu thuyết ngôn tình cổ trang mà cô từng đọc, nhưng giờ đây lại hiện hữu trước mắt.
Cô đứng lên, bước lúng túng quanh phòng, cố kiểm tra cửa sổ, cửa ra vào và mọi thứ. Không thấy có lối ra nào quen thuộc. Tim cô đập nhanh hơn, nhưng cảm giác kỳ lạ khiến cô vừa sợ vừa tò mò.
Người đàn ông đứng yên, im lặng quan sát. "Ngươi là ai, từ đâu đến?" – giọng ông lạnh lùng nhưng có chút tò mò.
Tâm Ly lẩm bẩm trong miệng, "Tôi… tôi không biết… tôi chỉ là một cô gái bình thường… từ thành phố… ừm… hiện đại…"
Câu trả lời khiến người đàn ông nhíu mày sâu hơn. "Cô gái bình thường… lại xuất hiện một cách kỳ lạ như thế… đúng là chuyện hiếm gặp." Ánh mắt ông lóe lên sự quan tâm, nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm nghị.
Tình Tâm Ly thở dài, cố trấn tĩnh: "Ờ… tôi… tôi tên là Tâm Ly… và tôi… tôi thực sự không biết tại sao lại đến đây…"
Người đàn ông im lặng một lúc lâu, rồi bỗng cười nhẹ, một nụ cười vừa lạnh vừa bí ẩn. "Ngươi… không giống bất kỳ người thường nào ta từng gặp. Có lẽ… đây là cơ hội để ta hiểu rõ hơn."
Câu nói khiến Tâm Ly hơi lúng túng, nhưng cũng thấy một chút an tâm. Ít ra người này không tấn công cô ngay lập tức.
Một lúc sau, ông nói: "Ngươi có biết, nơi ngươi đang đứng là đâu không?"
Tâm Ly lắc đầu. "Không… tôi không biết…"
Người đàn ông đi đến bàn, chỉ vào bức thư. "Đọc bức thư này. Nó sẽ giúp ngươi hiểu phần nào."
Tâm Ly bước tới, hơi run tay mở bức thư. Những chữ Hán uốn lượn nhảy múa trên giấy, nhưng kỳ lạ thay, khi cô tập trung tinh thần, từng chữ bắt đầu dịch ra ngôn ngữ cô hiểu:
"Ngươi được chọn đến thế giới này vì một lý do đặc biệt. Hãy học cách thích nghi, tìm hiểu bản thân, và sẵn sàng cho thử thách phía trước."
Tâm Ly há hốc miệng, cả người run lên: "Ch… chọn… thử thách… sao lại có chuyện kỳ quái thế này…"
Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm mang theo chút ngạc nhiên: "Có vẻ ngươi không hề biết gì về thế giới này… tốt. Điều đó sẽ thú vị hơn."
Tâm Ly bước lùi, chân va vào bàn, làm rơi chiếc cốc trà. Nước bắn tung tóe, cô vội vàng lau, vừa lo lắng vừa bối rối. Người đàn ông nhíu mày, nhưng không trách, chỉ lẳng lặng giúp cô dọn dẹp.
"Ngươi… là ai?" – Tâm Ly hỏi, giọng run run nhưng tò mò trỗi dậy.
Người đàn ông hơi mỉm cười: "Ta là Lăng Thần. Từ nay, ngươi sẽ sống trong thế giới này… ít nhất là cho đến khi ngươi tìm ra cách quay về."
Tâm Ly hít một hơi thật sâu. "Quay về…? Nhưng… tôi… tôi không biết gì cả… thế giới này… khác hoàn toàn… tôi phải làm sao?"
Lăng Thần nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy quyết tâm: "Học cách sống trong nó. Ngươi sẽ thấy, mọi thứ sẽ không dễ dàng, nhưng cũng thú vị. Và… đừng lo, ta sẽ hướng dẫn ngươi."
Tâm Ly nghe vậy, vừa sợ vừa thấy lòng rộn ràng. Thử thách? Học cách sống? Hướng dẫn bởi một người đàn ông lạnh lùng bí ẩn… Cảm giác như bước vào một câu chuyện tiểu thuyết mà cô từng mơ ước, nhưng giờ là hiện thực.
Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: "Được rồi… Tâm Ly… nếu đây là số phận… thì mình sẽ sống sót, dù khó khăn tới đâu."
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng bình minh chiếu vào, hắt lên khuôn mặt vừa bối rối vừa quyết tâm của Tâm Ly. Cô biết, từ giây phút này, cuộc sống của mình đã không còn giống trước nữa. Một thế giới kỳ lạ, một người đàn ông bí ẩn, và một thử thách mà cô chưa từng nghĩ tới.