pha lê và thanh gươm

Chương 2: Thế giới mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa chạm vào cửa sổ phòng, Tình Tâm Ly thức dậy với cảm giác vừa lạ lẫm vừa hồi hộp. Cô vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Thần hôm qua, ánh mắt ấy khiến tim cô vừa lo sợ vừa tò mò. Nhưng giờ đây, cô phải tập trung vào việc thích nghi với thế giới mới, bởi rõ ràng, điều kỳ lạ này không phải là chuyện cô có thể chối bỏ.

Ngồi dậy, Tâm Ly quan sát phòng. Những bức tường bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, tủ áo gỗ đỏ sậm, sàn gỗ bóng loáng… tất cả đều khiến cô liên tưởng đến trang trí trong các tiểu thuyết cổ trang Trung Quốc, nhưng không hề có sự lạnh lẽo của cung đình hay hoàng triều. Không gian này toát lên vẻ ấm áp, tĩnh lặng, nhưng cũng đầy bí ẩn.

Cô đứng dậy, bước đến bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước mắt là một khu vườn rộng, với hàng cây uốn lượn theo kiểu bonsai, hồ nước nhỏ trong xanh và những con cá đỏ tung tăng bơi lội. Không khí trong lành, tiếng chim hót líu lo, và ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua tán lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất.

Tâm Ly hít một hơi thật sâu. "Được rồi… mình phải bình tĩnh. Đây là… một cơ hội hay một thử thách thì chưa biết… nhưng mình cần sống sót trước đã." Cô nhún vai, tự nhủ sẽ học cách thích nghi với thế giới mới, dù điều đó có kỳ quặc đến đâu.

Chưa kịp định hướng, tiếng bước chân nhẹ vang lên từ bên ngoài cửa. Cô quay lại, và thấy một cô gái trẻ, khoảng 18–20 tuổi, mặc y phục giản dị nhưng trang nhã, bước vào phòng. Khuôn mặt cô gái này rạng rỡ, ánh mắt thông minh và thân thiện, khiến Tâm Ly bỗng cảm thấy an tâm hơn một chút.

“Chào buổi sáng! Chắc hẳn cô là… Tình Tâm Ly phải không?” – cô gái nói, giọng nhẹ nhàng nhưng tràn đầy năng lượng.

Tâm Ly hơi ngạc nhiên, nhưng đáp lại: “Ừ… tôi… đúng là tôi. Còn cô là…?”

“Ta là Nhiễm Lam – sẽ là người đồng hành và giúp đỡ cô trong những ngày đầu tại nơi này. Đừng lo, mọi thứ ở đây đều có luật lệ riêng, nhưng cũng… thú vị lắm!” – Nhiễm Lam mỉm cười, khiến Tâm Ly cảm giác như cô vừa được đón nhận vào một thế giới mới, thay vì bị bỏ rơi giữa khoảng không kỳ lạ.

“Người đồng hành… à, vậy là… tôi sẽ không phải tự mò mẫm sao?” – Tâm Ly hỏi, vẫn còn hơi run.

“Đúng rồi. Nhưng… cô cũng phải học cách tự thích nghi. Ta sẽ hướng dẫn, nhưng không thể làm thay mọi thứ cho cô được.” Nhiễm Lam nháy mắt, nét mặt vừa thân thiện vừa tinh nghịch.

Cô gái dẫn Tâm Ly đi ra ngoài phòng, và chỉ một bước ra sân, Tâm Ly lại bị choáng ngợp bởi khung cảnh rộng lớn phía trước. Đây là một khu vực mở, nơi có các toà nhà thấp kiểu Trung Hoa cổ, mái ngói cong vút, lối đi lát gạch đỏ, và những khu vườn nhỏ xen kẽ. Một số người đi lại, mặc y phục màu sắc khác nhau, vừa nói chuyện vừa cười vui vẻ. Không gian này sống động, nhưng cũng mang nét bí ẩn, khiến Tâm Ly cảm thấy tim đập nhanh vì vừa sợ vừa háo hức.

“Ở đây là… học viện?” – Tâm Ly hỏi, mắt mở to.

Nhiễm Lam gật đầu. “Không hoàn toàn. Đây là một nơi pha trộn giữa học viện, nơi trau dồi kỹ năng, và khu vực sinh hoạt của các gia tộc. Người ta sống ở đây, học tập và trải nghiệm những điều đặc biệt, khác hẳn thế giới hiện đại cô vừa rời.”

Tâm Ly hít một hơi, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết. "Vậy… tôi phải học gì trước tiên?"

“Trước hết là… thích nghi. Cô phải học cách đi lại, cách chào hỏi, và quan trọng nhất là… học cách sinh tồn trong môi trường này. Nếu không, sẽ rất khó để sống sót qua những ngày đầu tiên.” Nhiễm Lam nhìn cô, ánh mắt lấp lánh vẻ hài hước.

Tâm Ly lẩm bẩm: "Sinh tồn… tôi không hề biết phải làm gì… nhưng… thôi, cứ thử xem sao."

Hai người đi qua khu sân trung tâm, nơi đang diễn ra một buổi tập luyện võ thuật kết hợp nghệ thuật bay lượn trên không – đúng kiểu mà Tâm Ly từng thấy trong truyện tranh. Một nhóm thanh niên đang luyện tập, tung người trên không, vung kiếm nhẹ nhàng nhưng cực kỳ uyển chuyển. Những động tác thanh thoát, vừa đẹp mắt vừa đầy sức mạnh.

Tâm Ly há hốc mồm. “Ôi trời… đây là… thật sự hay chỉ là mơ?”

Nhiễm Lam cười: “Chuyện bình thường ở đây. Nhưng đừng chỉ đứng nhìn. Ngày đầu tiên, cô phải tham gia thử thách… để xem cô có thể hòa nhập được không.”

Tâm Ly nhíu mày, vừa lo vừa tò mò: “Thử thách? Thử thách gì?”

“Thử thách đầu tiên của cô là… vượt qua một bài kiểm tra nhỏ, vừa là trò chơi vừa là bài học để thích nghi với môi trường này. Nhưng… yên tâm, ta sẽ hướng dẫn cô từng bước.”

Cô gái dẫn Tâm Ly đến một khu vực nhỏ hơn, nơi đặt một bàn gỗ với các vật dụng kỳ lạ: từ những quả cầu pha lê nhỏ, sách cổ, đến những chiếc dây đỏ uốn lượn. Mỗi món đồ đều mang tính giải trí nhưng cũng ẩn chứa bài học.

“Cô sẽ chọn một món đồ, và sử dụng nó để hoàn thành nhiệm vụ. Đừng lo, mọi thứ đều được tính toán, nhưng… nếu làm sai, sẽ có những hậu quả… nho nhỏ thôi, đủ để cô học hỏi.” Nhiễm Lam nháy mắt.

Tâm Ly nhìn quanh, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô cố gắng chọn một quả cầu pha lê trong suốt, ánh sáng bên trong lấp lánh kỳ ảo. Cảm giác khi chạm vào quả cầu, một luồng năng lượng dịu dàng truyền vào tay cô, khiến tim cô rung lên lạ lùng.

“Được rồi… bây giờ tôi phải làm gì?” – cô hỏi, mắt vẫn dán vào quả cầu.

Nhiễm Lam mỉm cười: “Hãy tập trung vào cảm giác bên trong. Quả cầu sẽ phản chiếu tâm trạng và kỹ năng của cô. Nếu cô bình tĩnh và quyết đoán, quả cầu sẽ dẫn cô đi đúng hướng. Nhưng nếu cô hoang mang, quả cầu sẽ… khiến cô gặp vài tình huống dở khóc dở cười.”

Tâm Ly hít một hơi, tập trung tinh thần. Cô nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh. Khi mở mắt ra, quả cầu phát sáng, và trước mặt cô xuất hiện một lối đi lung linh ánh sáng, như dẫn đến một khu vườn bí mật.

“Đi theo ánh sáng, nhưng… nhớ giữ bình tĩnh.” – Nhiễm Lam dặn dò.

Tâm Ly bước từng bước, tim đập nhanh nhưng hào hứng. Mỗi bước đi, cô cảm nhận được cảm giác kỳ lạ của thế giới mới, vừa nguy hiểm vừa đầy mê hoặc. Những tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc, và ánh sáng lung linh khiến cô như lạc vào một giấc mơ sống động.

Chưa kịp định hình, một vài tình huống bất ngờ xảy ra: quả cầu bỗng nhảy lên, tạo ra những làn sương mù nhỏ, khiến cô phải tìm đường đi, và cả Tâm Ly lẫn Nhiễm Lam đều bật cười trước những tình huống dở khóc dở cười. Cô nhận ra, thế giới này không chỉ kỳ diệu mà còn rất… thử thách, buộc cô phải linh hoạt và sáng tạo.

Buổi chiều, khi Tâm Ly hoàn thành thử thách đầu tiên – dù vấp ngã, nhầm đường vài lần – cô cảm thấy vừa mệt vừa hạnh phúc. Lăng Thần đứng từ xa quan sát, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng lóe lên vẻ hài lòng. Tâm Ly chưa biết, nhưng nam chính đã bắt đầu quan sát khả năng và phản ứng của cô, và điều đó sẽ quyết định nhiều thứ trong tương lai.

Tâm Ly thở dài, ngồi xuống ghế gỗ trong khu vườn, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô tự nhủ: “Được rồi… nếu đây là số phận, mình sẽ phải học cách thích nghi… và không được để bị bỏ lại phía sau.”

Cô nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ, lòng dâng lên cảm giác vừa sợ vừa hào hứng, vì thế giới mới này thật sự kỳ lạ, nhưng cũng đầy hứa hẹn. Một cuộc sống hoàn toàn khác, với những thử thách, bạn đồng hành mới, và cả một người đàn ông bí ẩn đứng bên lặng lẽ quan sát…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×