pha lê và thanh gươm

Chương 6: Thử thách hợp tác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong lành, ánh nắng ban mai len qua tán lá, khiến khuôn viên học viện như được dát vàng. Tâm Ly hít một hơi thật sâu, cảm giác cơ thể đã dần quen với nhịp sống mới. Sau những thử thách thể chất, trí tuệ, hôm nay, cô biết rằng bài học tiếp theo sẽ yêu cầu sự hợp tác, và chắc chắn sẽ mang đến không ít bất ngờ.

Khi Tâm Ly vừa bước ra sân, Nhiễm Lam đã đứng đó, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch:

“Chào buổi sáng, Tâm Ly! Hôm nay, cô và ta sẽ cùng nhau trải qua thử thách hợp tác. Đừng lo, nó không khó lắm, nhưng đòi hỏi sự phối hợp ăn ý, và cả… một chút sáng tạo nữa.”

Tâm Ly nhăn mặt: “Hợp tác… với cô… tôi… tôi hy vọng mình không làm gì sai…”

Nhiễm Lam cười: “Đừng lo! Mình sẽ cùng nhau, nhưng nếu không ăn ý, sẽ rất vui và… có thể dở khóc dở cười!”

Hai cô gái đi về phía một khu vực rộng, nơi đặt nhiều vật phẩm kỳ lạ: cột gỗ, cầu treo, quả cầu pha lê, bình pha lê, và vài mảnh ghép hình học. Không gian vừa quen thuộc vừa đầy bí ẩn, khiến Tâm Ly cảm thấy vừa háo hức vừa hồi hộp.

Nhiễm Lam giải thích thử thách: “Cô sẽ cùng ta vượt qua một đường đua chướng ngại vật. Mỗi chướng ngại vật đòi hỏi sự phối hợp: nếu một người đi trước, người kia phải hỗ trợ. Đồng thời, sẽ có những tình huống bất ngờ, đòi hỏi phản ứng nhanh. Ta sẽ dùng quả cầu pha lê để kiểm tra khả năng hợp tác của hai người.”

Tâm Ly hít một hơi, ánh mắt dường như rực lên quyết tâm: “Được rồi… tôi sẽ làm hết sức mình.”

Chưa kịp chuẩn bị nhiều, Lăng Thần xuất hiện phía cửa, đứng quan sát với vẻ nghiêm nghị quen thuộc. Ánh mắt anh sắc bén như muốn nhìn thấu tâm trí cô.

Tâm Ly đỏ mặt, vừa căng thẳng vừa hứng thú. Mỗi khi Lăng Thần đứng gần, tim cô đập nhanh hơn, và cô cảm thấy mình vừa lo lắng vừa tò mò.

Nhiễm Lam tiến đến một cầu treo nhỏ, chỉ tay về phía Tâm Ly: “Được rồi, cô đi trước, ta sẽ theo sau, nhưng nhớ… nếu xảy ra sự cố, ta phải cùng nhau xử lý.”

Tâm Ly gật đầu, bước lên cầu treo. Ngay lập tức, cầu rung lắc, và cô phải dùng quả cầu pha lê để định hướng. Trong lúc tập trung, cô suýt trượt chân, nhưng Nhiễm Lam kịp thời đưa tay kéo cô lại, khiến cả hai bật cười.

“Cẩn thận hơn một chút!” – Nhiễm Lam nháy mắt, tinh nghịch.

Tiếp tục tiến về phía chướng ngại vật tiếp theo, họ gặp một bức tường nhỏ, có các lỗ tròn để đặt quả cầu pha lê. Tâm Ly nhìn quanh, cố gắng phân tích: “Có lẽ chúng ta phải đặt quả cầu vào đúng vị trí, nhưng… nếu đặt sai, sẽ tạo ra tình huống bất ngờ…”

Cô đưa tay, nhẹ nhàng đặt quả cầu vào một lỗ, và ngay lập tức, một cột nước phun ra, trúng Nhiễm Lam. Cả hai bật cười ầm ĩ, trong khi Lăng Thần đứng xa, nhíu mày nhưng ánh mắt lóe lên vẻ hài hước khó nhận ra.

“Cô đã biết cách phối hợp chưa?” – Lăng Thần hỏi, giọng vẫn nghiêm nhưng trầm ấm.

Tâm Ly đỏ mặt: “Chúng tôi… đang học… mà… anh ấy… nhìn tôi… tôi hơi căng thẳng…”

Nhiễm Lam cười phá lên: “Đúng rồi, thử thách này không chỉ về kỹ năng, mà còn là về tâm lý! Nếu không tập trung, sẽ rất vui… và có thể dở khóc dở cười.”

Tiếp tục vượt qua các chướng ngại vật, họ gặp cầu treo nghiêng, mảnh ghép di chuyển, và bóng đèn pha lê phát sáng bất ngờ. Mỗi lần Tâm Ly và Nhiễm Lam phối hợp sai, quả cầu phát ra ánh sáng đỏ, tạo ra những tình huống dở khóc dở cười: từ nước phun, khói bay, đến quả cầu nhỏ bay vèo qua đầu.

Trong lúc mệt mỏi, Tâm Ly suýt ngã, nhưng Lăng Thần xuất hiện, giơ tay kéo cô lại. Khoảnh khắc anh đứng gần, ánh mắt nghiêm nghị nhưng trầm ấm, khiến tim cô rung lên mạnh mẽ: Cô cảm nhận một luồng rung cảm vừa sợ vừa thích thú.

Sau khi vượt qua một loạt chướng ngại vật, họ đến cuối đường đua, nơi đặt một chiếc bàn với nhiều mảnh ghép hình học. Nhiễm Lam nhìn Tâm Ly, nháy mắt: “Cùng nhau hoàn thành câu đố cuối cùng nhé. Nếu thành công, quả cầu sẽ phát sáng rực rỡ, và chúng ta… sẽ chiến thắng thử thách hợp tác đầu tiên!”

Tâm Ly gật đầu, ánh mắt quyết tâm. Cô và Nhiễm Lam phối hợp từng bước, đặt mảnh ghép vào đúng vị trí, đồng thời quan sát quả cầu pha lê phát sáng từng bước.

Chưa kịp vui mừng, một mảnh ghép bất ngờ bật ra, khiến quả cầu rơi vào tay Tâm Ly. Trong lúc lấy lại cân bằng, cô va vào Lăng Thần, khiến cả hai cùng bật cười.

“Cô… cẩn thận hơn chút được không?” – Lăng Thần nói, giọng trầm ấm, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ… thích thú.

Tâm Ly đỏ mặt: “Tôi… tôi xin lỗi… tôi không cố ý…”

Nhiễm Lam phá lên cười: “Xem nào, đây mới là khoảnh khắc hài hước! Nhưng cũng chứng tỏ… chúng ta phải thật sự ăn ý để vượt qua mọi thử thách.”

Cuối cùng, sau những tình huống dở khóc dở cười, họ đặt xong mảnh ghép cuối cùng. Quả cầu pha lê phát sáng rực rỡ, ánh sáng xanh lan tỏa khắp phòng, tạo ra một khung cảnh kỳ diệu.

Tâm Ly thở hổn hển, cảm giác vừa mệt vừa hạnh phúc: “Xong… chúng tôi làm được rồi…”

Lăng Thần tiến đến, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng mềm mại hơn: “Ngươi đã phối hợp tốt. Đây là bước quan trọng để học cách làm việc cùng người khác… và cũng để hiểu rằng đôi khi, sự giúp đỡ đến từ nơi không ngờ.”

Tâm Ly đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn… tôi… tôi sẽ tiếp tục cố gắng…”

Nhiễm Lam nhảy cẫng lên, hớn hở: “Cô ấy tuyệt vời lắm! Và nhìn kìa… Lăng Thần… anh ấy… ánh mắt không còn lạnh lùng nữa! Thật thú vị!”

Tâm Ly thầm nghĩ: “Không biết tại sao… mỗi khi anh ấy nhìn tôi, tim tôi lại loạn nhịp… nhưng… có lẽ… mình thích cảm giác này.”

Buổi chiều kết thúc, ánh hoàng hôn chiếu rọi khắp khuôn viên, phản chiếu trên mặt hồ trong vắt. Tâm Ly nhìn ra xa, cảm giác vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc. Cô biết rằng mỗi ngày trong thế giới này là một hành trình mới, đầy thử thách, vui nhộn và cả những khoảnh khắc ngọt ngào bên Lăng Thần và Nhiễm Lam.

Tâm Ly tự nhủ: “Được rồi… từ giờ trở đi, mình sẽ học cách phối hợp, thích nghi, và… ai biết được, có thể sẽ tìm thấy nhiều điều bất ngờ ở nơi này… và gần gũi hơn với anh ấy.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×