Buổi sáng trong lành chiếu rọi khắp khuôn viên học viện, ánh nắng nhảy múa trên những viên gạch đỏ, khiến Tâm Ly cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn. Sau thử thách thể chất và kỹ năng hôm qua, cô biết rằng thế giới này không chỉ kỳ lạ mà còn đầy thử thách tinh thần và trí tuệ, và hôm nay, bài học mới hứa hẹn sẽ khó khăn hơn.
Khi Tâm Ly vừa bước ra sân, Nhiễm Lam đã đứng đó, nụ cười tinh nghịch rạng rỡ:
“Chào buổi sáng, Tâm Ly! Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu bài học trí tuệ đầu tiên. Nó sẽ thử thách khả năng suy nghĩ, quan sát, và… một chút sáng tạo nữa.”
Tâm Ly nhăn mặt: “Trí tuệ… ừm… tôi hy vọng mình không làm gì sai…”
Nhiễm Lam cười: “Đừng lo, cô sẽ học được nhiều thứ thú vị. Nhưng nhớ… luôn phải tập trung, quan sát kỹ, và đừng chỉ dựa vào trực giác như hôm qua!”
Cô dẫn Tâm Ly đi về phía một tòa nhà thấp, mái ngói cong, bên trong có nhiều bức tranh, mô hình, và các vật phẩm kỳ lạ. Không gian mang vẻ bí ẩn nhưng đầy màu sắc, khác hẳn những phòng tập luyện trước đó.
“Bài học hôm nay sẽ sử dụng quả cầu pha lê, nhưng không phải chỉ để dẫn đường. Cô phải quan sát, tư duy, và giải quyết các câu đố trí tuệ. Nếu thành công, quả cầu sẽ phát sáng rực rỡ… nhưng nếu thất bại, sẽ tạo ra tình huống dở khóc dở cười, và cả người chứng kiến sẽ… bất ngờ.” – Nhiễm Lam nháy mắt.
Tâm Ly hít một hơi, ánh mắt dường như rực lên quyết tâm. “Được rồi… tôi sẽ làm hết sức mình.”
Ngay khi bước vào phòng, cô nhận thấy một bàn tròn đặt nhiều vật dụng kỳ lạ, từ sách cổ, bình pha lê, cho đến các mảnh ghép hình dạng khác nhau. Giữa bàn là quả cầu pha lê phát sáng yếu ớt, như chờ cô kích hoạt.
Nhiễm Lam hướng dẫn: “Cô sẽ dùng quả cầu để giải các câu đố và thử thách trí tuệ. Nhưng lưu ý: mỗi quyết định sai, quả cầu sẽ phát ra ánh sáng đỏ… và có thể tạo ra tình huống bất ngờ. Hãy bình tĩnh và quan sát kỹ.”
Tâm Ly cầm quả cầu, cảm giác năng lượng dịu dàng lan truyền từ lòng bàn tay, khiến tim cô rung lên kỳ lạ. Cô đặt mắt vào các vật dụng trên bàn, cố gắng phân tích: “Hình như mỗi vật dụng đều có tác dụng riêng… phải suy nghĩ thật kỹ…”
Ngay lúc cô định chọn một bình pha lê, một vệt sáng lập lòe từ quả cầu chiếu lên bức tranh phía trên tường, hé lộ một hình ảnh ẩn. Tâm Ly trố mắt, nhận ra đây là một mật mã nhỏ, có thể giúp cô giải câu đố.
“Ồ… vậy là không phải chọn đại đâu… phải quan sát kỹ mới được…” – cô thầm nghĩ.
Cô bắt đầu ghép các mảnh ghép theo mật mã, cẩn thận từng bước. Trong lúc tập trung, Lăng Thần xuất hiện phía cửa, đứng quan sát với vẻ nghiêm nghị quen thuộc. Ánh mắt anh sắc bén như muốn nhìn thấu tâm trí cô.
Tâm Ly đỏ mặt, vừa căng thẳng vừa hứng thú. Mỗi khi Lăng Thần đứng gần, tim cô đập nhanh hơn, và cô cảm thấy mình vừa lo sợ vừa tò mò.
Cô tiếp tục ghép, từng mảnh một, không sai sót. Khi ghép xong, quả cầu pha lê bỗng phát sáng mạnh, ánh sáng xanh lấp lánh chiếu khắp phòng. Tâm Ly thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cảm giác hạnh phúc tràn ngập: “Xong… tôi làm được… quả cầu phát sáng…”
Lăng Thần tiến đến gần, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng có chút hài lòng: “Ngươi đã quan sát kỹ và suy nghĩ cẩn thận. Đây là bước đầu tiên để hiểu cách ứng biến trong thế giới này. Không còn chỉ dựa vào trực giác như trước.”
Tâm Ly đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn… tôi… tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
Chưa kịp nghỉ, Nhiễm Lam chạy đến, nhảy cẫng lên: “Quả cầu phát sáng rồi! Hoàn hảo! Nhưng nhìn kìa… Lăng Thần đang nhìn cô với ánh mắt… kiểu… không biết nói sao… thú vị lắm!”
Tâm Ly nghe vậy, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Cô không biết tại sao mỗi khi Lăng Thần quan sát mình, tim cô lại loạn nhịp, và ánh mắt anh khiến cô vừa căng thẳng vừa thích thú.
Đúng lúc đó, quả cầu bỗng nhiên phát sáng mạnh hơn, và một làn khói xanh nhẹ lan tỏa trong phòng. Tâm Ly giật mình, nhưng kịp thời nắm lấy tay Nhiễm Lam. Khói bay lên, và khi tan hết, trước mắt cô xuất hiện một hình chiếu nhỏ, mô tả một tình huống khác – một câu đố mới cần giải quyết.
“Ồ… lần này là… câu đố thứ hai!” – Tâm Ly thầm nghĩ, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú.
Cô tiến đến, quan sát kỹ hơn, thấy những mảnh ghép di chuyển theo ánh sáng. Đây là bài tập về tư duy logic và phản ứng nhanh, đòi hỏi cô phải kết hợp quan sát, phân tích, và quyết đoán.
Trong lúc giải, cô bất ngờ chạm phải một mảnh ghép không đúng, khiến một cột nước nhỏ bắn ra, trúng Nhiễm Lam, và cả ba bật cười. Lăng Thần đứng bên cạnh, nhíu mày, nhưng ánh mắt lóe lên chút hài hước khó nhận ra.
“Cẩn thận hơn một chút. Nhưng… cũng đáng khen vì cô xử lý nhanh chóng.” – Lăng Thần nói, giọng trầm ấm, khiến Tâm Ly đỏ mặt.
Cô tiếp tục ghép, sử dụng năng lực tập trung và quan sát tinh tế hơn. Mỗi bước đi, ánh mắt Lăng Thần lại theo dõi sát sao, và cô nhận ra mỗi lần anh nhìn, cô lại cảm thấy hưng phấn lạ thường, như thể có một sức hút kỳ lạ giữa hai người.
Khi hoàn tất câu đố, quả cầu bỗng phát sáng rực rỡ, ánh sáng xanh bao trùm phòng, khiến mọi người xung quanh phải ngước nhìn. Tâm Ly cảm thấy tim mình rộn ràng, vừa mệt vừa hạnh phúc: “Xong… mình làm được…”
Lăng Thần tiến đến, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng có chút mềm mại: “Ngươi đã chứng tỏ bản lĩnh và trí tuệ. Đây là bước quan trọng để hòa nhập vào thế giới này.”
Tâm Ly đỏ mặt, cúi đầu, tim rung lên: “Cảm ơn… tôi… sẽ tiếp tục cố gắng…”
Nhiễm Lam hớn hở: “Cô ấy thật tuyệt vời! Nhưng nhìn kìa… Lăng Thần… anh ấy… đang nhìn cô với ánh mắt… kiểu… không thể diễn tả nổi… thật thú vị!”
Tâm Ly thầm nghĩ: “Không biết tại sao… mỗi khi anh ấy nhìn tôi, tim tôi lại loạn nhịp… nhưng… có lẽ… mình thích cảm giác này.”
Buổi chiều kết thúc, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu qua những tán lá, phản chiếu trên hồ trong vắt. Tâm Ly nhìn ra xa, cảm giác vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc. Cô biết rằng mỗi ngày trong thế giới này là một hành trình mới, đầy thử thách, và cũng đầy những khoảnh khắc kỳ diệu cùng những người bạn mới… và có lẽ cả Lăng Thần.