pha lê và thanh gươm

Chương 8: Bài tập kỳ ảo và những khoảnh khắc bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua tán lá, rọi xuống khuôn viên học viện, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Tâm Ly cảm giác cơ thể vẫn còn mệt mỏi sau thử thách hôm qua, nhưng tinh thần lại phấn chấn. Cô biết rằng hôm nay sẽ có bài tập kỳ ảo, và điều đó khiến tim cô vừa hồi hộp vừa hào hứng.

Nhiễm Lam đứng đó từ sớm, nụ cười tinh nghịch rạng rỡ:

“Chào buổi sáng, Tâm Ly! Hôm nay, chúng ta sẽ trải qua một thử thách mới: bài tập kỳ ảo. Cô sẽ phải điều khiển quả cầu pha lê qua một mê cung kỳ lạ, đầy những vật phẩm ma thuật, và… mỗi lần sai sẽ tạo ra tình huống dở khóc dở cười.”

Tâm Ly nhăn mặt: “Mê cung kỳ lạ… quả cầu pha lê… tôi… tôi hy vọng không làm hỏng gì.”

Nhiễm Lam cười: “Đừng lo! Cô sẽ học được nhiều điều thú vị. Nhưng nhớ… tập trung quan sát, suy nghĩ cẩn thận, và không nên nóng vội.”

Khi họ tiến về phía mê cung, Tâm Ly nhìn thấy các bức tường pha lê cao, ánh sáng lung linh chiếu rọi, bên trong là những vật phẩm kỳ lạ treo lơ lửng, di chuyển liên tục. Không gian vừa đẹp vừa huyền bí, khiến cô vừa háo hức vừa căng thẳng.

“Bài tập này đòi hỏi trí tuệ, sự khéo léo, và khả năng ứng biến. Ngươi phải điều khiển quả cầu qua mê cung, tránh chướng ngại vật, và tìm điểm đến cuối cùng. Nếu thành công, quả cầu sẽ phát sáng rực rỡ, nếu thất bại… sẽ tạo ra tình huống hài hước và bất ngờ.” – Nhiễm Lam giải thích.

Tâm Ly hít sâu, ánh mắt quyết tâm: “Được rồi… tôi sẽ làm hết sức mình.”

Chưa kịp chuẩn bị, Lăng Thần xuất hiện, đứng gần mê cung, ánh mắt sắc bén như dõi theo từng động tác của cô. Tim Tâm Ly đập nhanh hơn, cảm giác vừa lo lắng vừa hứng thú khi anh nhìn cô chăm chú.

Cô đặt tay lên quả cầu pha lê, cảm giác năng lượng dịu dàng lan tỏa khắp lòng bàn tay. Khi quả cầu phát sáng, một lối đi lung linh hiện ra, dẫn cô vào mê cung.

Ngay khi bước vào, một vật phẩm ma thuật bất ngờ rơi xuống từ trần, suýt trúng cô. Tâm Ly giật mình, ngã nhẹ vào Lăng Thần. Khoảnh khắc ấy, tim cô như ngừng đập, ánh mắt anh nhìn cô nghiêm nghị nhưng trầm ấm.

“Cẩn thận!” – Lăng Thần nói, giọng trầm ấm, khiến Tâm Ly đỏ mặt.

Cô lúng túng: “Tôi… tôi xin lỗi… tôi không cố ý…”

Lăng Thần nhíu mày, nhưng chỉ đứng đó, không can thiệp thêm. Tâm Ly cảm nhận một cảm giác vừa sợ vừa thích thú, tim cô loạn nhịp lạ thường.

Tiếp tục di chuyển, Tâm Ly phải điều khiển quả cầu qua các cột ánh sáng xoay tròn, đồng thời tránh những vật phẩm ma thuật bay lượn. Mỗi lần quả cầu chạm vật cản, ánh sáng đỏ lập tức phát ra, tạo ra một làn khói màu xanh mát mắt.

Trong lúc loay hoay, Tâm Ly suýt va vào một bóng ma thuật nhỏ, khiến quả cầu bật lên, trúng vào Lăng Thần. Anh giật mình, nhưng không hề khó chịu, chỉ nhíu mày nhìn cô, khiến tim cô rung lên mạnh mẽ.

Nhiễm Lam đứng phía ngoài cười rúc rích: “Xem nào, đây mới là khoảnh khắc dở khóc dở cười! Nhưng cũng giúp cô học cách kiểm soát tình huống và… cảm xúc!”

Tâm Ly hít sâu, tập trung quan sát. Cô phát hiện rằng mỗi vật phẩm ma thuật đều có dấu hiệu ánh sáng riêng, nếu chú ý sẽ giúp cô đi đúng đường. Cô khéo léo điều khiển quả cầu, từng bước, tránh chướng ngại vật và tiến gần đến điểm cuối.

Khi gần đến đích, quả cầu bất ngờ rơi vào một cột sáng xoay tròn, suýt nữa bật ra ngoài. Tâm Ly giật mình, mất thăng bằng, nhưng kịp thời nắm lấy tay Lăng Thần. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, tim cô rung lên mạnh mẽ, và ánh mắt anh nhìn cô trầm ấm khiến cô đỏ mặt.

“Cố lên… đừng sợ…” – anh nói, giọng trầm ấm và nhẹ nhàng.

Tâm Ly mỉm cười, cảm giác vừa lo lắng vừa ấm áp: “Được rồi… tôi sẽ cố…”

Cô tập trung, điều khiển quả cầu qua cột sáng, và cuối cùng, quả cầu rơi vào đúng vị trí ở trung tâm mê cung. Ngay lập tức, một làn ánh sáng xanh rực rỡ lan tỏa, chiếu khắp phòng, tạo ra không gian kỳ ảo và đẹp đến ngỡ ngàng.

Tâm Ly thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cảm giác hạnh phúc tràn ngập: “Xong… tôi làm được…”

Lăng Thần tiến đến gần, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng mềm mại hơn: “Ngươi đã hoàn thành bài tập. Không còn chỉ dựa vào trực giác, mà biết quan sát, phân tích và xử lý tình huống. Đây là bước quan trọng để cô hòa nhập vào thế giới này.”

Tâm Ly đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn… tôi… tôi sẽ cố gắng hơn nữa…”

Nhiễm Lam vỗ tay, nhảy cẫng lên: “Cô ấy tuyệt vời! Và nhìn kìa… Lăng Thần… ánh mắt anh ấy… khác hẳn… thật thú vị!”

Tâm Ly thầm nghĩ: “Không biết tại sao… mỗi khi anh ấy nhìn tôi, tim tôi lại loạn nhịp… nhưng… có lẽ… mình thích cảm giác này…”

Sau khi bài tập kết thúc, cả ba bước ra ngoài, ánh hoàng hôn chiếu qua tán lá, phản chiếu trên hồ trong vắt. Tâm Ly nhìn ra xa, cảm giác vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc. Cô biết rằng mỗi ngày trong thế giới này là một hành trình mới, đầy thử thách, kỳ ảo và cả những khoảnh khắc lãng mạn.

Trên đường về phòng, Lăng Thần đi sát bên cô, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại nhìn cô, và Tâm Ly cảm nhận được sự quan tâm âm thầm nhưng ấm áp.

Cô tự nhủ: “Được rồi… từ giờ trở đi, mình sẽ học cách điều khiển quả cầu, thích nghi với những tình huống bất ngờ, và… ai biết được, có thể sẽ có nhiều khoảnh khắc ngọt ngào cùng anh ấy hơn nữa.”

Buổi tối, khi ngồi dưới ánh trăng, Tâm Ly cầm quả cầu pha lê, ánh sáng xanh nhẹ nhàng tỏa ra, phản chiếu lên gương mặt cô. Cô nhớ lại khoảnh khắc khi tay chạm tay Lăng Thần, tim cô vẫn còn rung rinh.

“Thế giới này… vừa thử thách, vừa đẹp, và có cả những điều khiến trái tim mình xao xuyến…” – cô thầm nghĩ, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi.

Mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu, nhưng Tâm Ly biết rằng những thử thách kỳ ảo, tình huống hài hước, và những khoảnh khắc gần gũi với Lăng Thần sẽ còn kéo dài, khiến cô vừa lo lắng, vừa háo hức.

Cô đặt quả cầu xuống bàn, ánh sáng xanh nhẹ nhàng phản chiếu trên tường, như báo hiệu một ngày mới đầy những cơ hội và bất ngờ đang chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×