Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua tán lá, rọi xuống sân tập của học viện, tạo thành những vệt sáng lung linh trên nền gạch đỏ. Tâm Ly hít thật sâu, cảm giác cơ thể đã quen với nhịp sống mới, nhưng tinh thần vẫn dâng lên một cảm giác hồi hộp: hôm nay là thử thách trí tuệ cao hơn, không chỉ đòi hỏi phản xạ nhanh, mà còn cần sự sáng suốt, logic và trực giác.
Nhiễm Lam đứng sẵn ở cổng sân, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch:
“Chào buổi sáng, Tâm Ly! Hôm nay sẽ là bài tập trí tuệ nâng cao. Ngươi sẽ phải giải quyết nhiều câu đố liên tiếp, sử dụng quả cầu pha lê, đồng thời vận dụng trực giác và sự quan sát tinh tế. Nếu thành công, sẽ có phần thưởng đặc biệt. Nếu thất bại… thì… sẽ có những tình huống dở khóc dở cười không ngờ tới!”
Tâm Ly nhăn mặt, vừa lo lắng vừa phấn khích: “Bài tập trí tuệ nâng cao… Tôi hy vọng mình không làm sai…”
Nhiễm Lam cười: “Đừng lo! Cô sẽ học được nhiều điều thú vị, nhưng phải tập trung quan sát, suy nghĩ cẩn thận, và đừng quá vội vàng.”
Khi họ tiến đến khu vực thử thách, Tâm Ly nhìn thấy một bàn tròn lớn đặt nhiều vật phẩm kỳ lạ: từ sách cổ, bình pha lê, quả cầu nhỏ, cho đến các mảnh ghép có hình dạng và màu sắc khác nhau. Giữa bàn là quả cầu pha lê phát sáng yếu, chờ cô kích hoạt.
Nhiễm Lam giải thích: “Cô sẽ phải giải nhiều câu đố liên tiếp. Mỗi câu đố sẽ mở ra câu đố tiếp theo. Sử dụng trực giác và quan sát, cô sẽ điều khiển quả cầu pha lê, kích hoạt các cơ chế, và tìm ra điểm kết thúc. Nếu sai… sẽ tạo ra tình huống hài hước, nhưng cũng sẽ là bài học quý giá.”
Tâm Ly hít sâu, ánh mắt quyết tâm: “Được rồi… tôi sẽ cố hết sức.”
Chưa kịp bắt đầu, Lăng Thần xuất hiện phía cửa, đứng quan sát với vẻ nghiêm nghị quen thuộc. Ánh mắt anh sắc bén, dõi theo từng động tác của cô, khiến tim Tâm Ly loạn nhịp.
Cô đặt tay lên quả cầu pha lê, cảm giác năng lượng dịu dàng lan truyền từ lòng bàn tay. Khi quả cầu phát sáng, một bức màn ánh sáng lập lòe, hé lộ câu đố đầu tiên: một mô hình mê cung với nhiều cánh cửa và mảnh ghép, mỗi lựa chọn đều ẩn chứa rủi ro.
Tâm Ly nhíu mày, thầm nghĩ: “Mỗi cánh cửa… mỗi lựa chọn… nếu sai, sẽ tạo ra tình huống bất ngờ… tôi phải suy nghĩ thật kỹ…”
Cô chọn bước đầu tiên, sử dụng quả cầu để kích hoạt một mảnh ghép. Ngay lập tức, một vệt sáng xanh dẫn đường xuất hiện, mở ra lối đi tiếp theo. Cô mỉm cười, cảm giác vừa lo lắng vừa hứng thú.
Chưa kịp vui mừng, một vật phẩm ma thuật bất ngờ bay ra từ trần, suýt trúng cô. Tâm Ly giật mình, bước hụt, nhưng kịp thời nắm lấy tay Lăng Thần đứng gần. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, tim cô rung lên mạnh mẽ, ánh mắt anh nhìn cô nghiêm nghị nhưng mềm mại.
“Cẩn thận…” – giọng anh trầm ấm.
Tâm Ly đỏ mặt, cúi đầu: “Tôi… tôi xin lỗi… tôi không cố ý…”
Tiếp tục di chuyển, cô phải giải một loạt câu đố logic, kết hợp trực giác và quan sát. Mỗi lần quả cầu chạm vào vật phẩm sai, ánh sáng đỏ lập tức phát ra, tạo ra tình huống dở khóc dở cười: khói màu xanh bốc lên, bóng ma thuật nhỏ bay qua, hoặc nước nhẹ bắn ra khiến cô giật mình.
Trong lúc loay hoay, Tâm Ly suýt ngã, nhưng Lăng Thần xuất hiện kịp thời, đỡ cô. Khoảnh khắc ấy, tim cô như ngừng đập, ánh mắt anh nhìn cô trầm ấm, khiến cô đỏ bừng mặt.
“Cố lên… đừng sợ…” – anh nói, giọng trầm nhưng dịu dàng.
Tâm Ly mỉm cười, cảm giác vừa lo lắng vừa ấm áp: “Được rồi… tôi sẽ cố…”
Sau khi giải xong câu đố đầu tiên, bức màn ánh sáng mở ra câu đố tiếp theo: một bàn ghép hình ba chiều, với nhiều mảnh ghép xoay chuyển và phản chiếu ánh sáng. Cô quan sát kỹ, nhận ra nếu đặt sai mảnh ghép, quả cầu sẽ bật ra ngoài, tạo ra một làn khói tím.
Tâm Ly điều chỉnh nhịp thở, đặt tay lên quả cầu, sử dụng trực giác để chọn mảnh ghép phù hợp. Khi mảnh ghép cuối cùng vào đúng vị trí, quả cầu phát sáng rực rỡ, ánh sáng xanh chiếu khắp phòng, tạo ra một không gian kỳ ảo đẹp mê hồn.
Lăng Thần tiến đến gần, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng có vẻ hài lòng: “Ngươi đã hoàn thành bài tập. Không còn chỉ dựa vào trực giác, mà biết kết hợp kỹ năng và suy nghĩ logic. Đây là bước quan trọng để hòa nhập vào thế giới này.”
Tâm Ly đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn… tôi… tôi sẽ cố gắng hơn nữa…”
Nhiễm Lam vỗ tay: “Cô ấy thật tuyệt vời! Và nhìn kìa… ánh mắt Lăng Thần… khác hẳn… thật thú vị!”
Tâm Ly thầm nghĩ: “Mỗi khi anh ấy nhìn tôi, tim tôi lại loạn nhịp… nhưng… có lẽ… mình thích cảm giác này…”
Khi bài tập kết thúc, ánh hoàng hôn chiếu qua tán lá, phản chiếu trên hồ trong vắt. Tâm Ly cảm giác vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc, biết rằng mỗi ngày trong thế giới này là một hành trình mới, đầy thử thách, kỳ ảo, và cả những khoảnh khắc lãng mạn bên Lăng Thần.
Trên đường về phòng, Lăng Thần đi sát bên cô, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại nhìn cô, và Tâm Ly cảm nhận được sự quan tâm âm thầm nhưng ấm áp.
Cô tự nhủ: “Được rồi… từ giờ trở đi, mình sẽ học cách kết hợp kỹ năng và trực giác, thích nghi với những tình huống bất ngờ, và… ai biết được, sẽ còn nhiều khoảnh khắc ngọt ngào bên anh ấy hơn nữa.”
Buổi tối, khi ngồi dưới ánh trăng, Tâm Ly cầm quả cầu pha lê, ánh sáng xanh nhẹ nhàng phản chiếu trên gương mặt cô. Cô nhớ lại khoảnh khắc tay chạm tay Lăng Thần, tim vẫn còn rung rinh.
“Thế giới này… vừa thử thách, vừa đẹp, và có cả những điều khiến trái tim mình xao xuyến…” – cô thầm nghĩ, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi.
Mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu, nhưng Tâm Ly biết rằng những thử thách trí tuệ, những tình huống hài hước, và những khoảnh khắc gần gũi với Lăng Thần sẽ còn kéo dài, khiến cô vừa lo lắng, vừa háo hức.