Trăng treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, ánh sáng bạc chiếu xuống phủ lên mặt hồ tĩnh lặng. Trên đỉnh núi Linh Thần, Lâm Tiêu ngồi khoanh chân, quanh người phủ một tầng linh khí xanh lam nhạt. Hơi thở của cậu hòa vào nhịp đập của đất trời, từng luồng năng lượng len lỏi vào mạch máu, khẽ xoáy trong đan điền như sóng vỗ. Cậu đã đạt đến ngưỡng cửa của tầng luyện khí trung cấp – một cột mốc mà nhiều phàm nhân phải mất hàng năm mới chạm tới. Nhưng Lâm Tiêu biết rõ: đây mới chỉ là khởi đầu.
Sau cuộc chiến với Triệu Hạo và Hắc Linh Phong, tâm thức cậu thay đổi. Không còn là sự hăng hái mù quáng, mà là một sự tĩnh lặng sâu sắc, một nhận thức rằng tu tiên không phải chỉ để mạnh mẽ hơn người khác, mà là để thấu hiểu chính bản thân mình và giới hạn của sinh mệnh.
Sư phụ Hàn Lâm xuất hiện trong làn sương, áo trắng bay phấp phới, ánh mắt sâu thẳm hơn cả bầu trời sao. Ông nhìn Lâm Tiêu thật lâu rồi nói khẽ:
“Ngươi đã đi được xa hơn ta tưởng, Lâm Tiêu. Nhưng chiêu thức ngươi đang luyện vẫn còn thô, thiếu hồn. Ngày mai, ta sẽ dẫn ngươi đến Thung Lũng Ảnh Sương, nơi lưu giữ dấu ấn cổ – mấu chốt để lĩnh hội chiêu thức thứ ba: Ảnh Long Quyết.”
Lâm Tiêu mở mắt, ánh sáng trong đôi đồng tử lóe lên:
“Ảnh Long Quyết… tên nghe như ẩn chứa uy lực khôn lường.”
Hàn Lâm khẽ gật: “Đúng vậy. Nó không chỉ là chiêu thức, mà còn là linh quyết, một sự kết hợp giữa linh khí và ý chí sinh tồn. Chỉ người từng đối diện sinh tử, thấu hiểu sợ hãi và vượt qua nó, mới có thể lĩnh hội hoàn toàn.”
Sáng hôm sau, họ rời đỉnh núi, băng qua con đường uốn lượn quanh sườn đá. Thung Lũng Ảnh Sương hiện ra như một bức tranh mờ ảo — sương mù dày đặc, cây cối gãy đổ, mặt đất nứt nẻ, linh khí nơi này không hiền hòa mà xoáy cuộn, tựa như đang sống. Mỗi bước chân đều khiến lòng người trĩu nặng.
“Cẩn thận,” Hàn Lâm nhắc, “trong thung lũng này tồn tại Ảnh Thú Linh, sinh vật được tạo ra từ tàn linh của những người từng thất bại khi luyện Ảnh Long Quyết. Nó phản chiếu nỗi sợ sâu thẳm nhất của người tu luyện. Nếu ngươi dao động, nó sẽ nuốt trọn tâm trí ngươi.”
Lâm Tiêu hít sâu, bước vào. Sương lạnh quấn quanh, tầm nhìn chỉ còn vài bước. Mọi âm thanh dường như tan biến, chỉ còn tiếng tim đập và tiếng gió rít qua khe đá. Cậu cảm thấy có thứ gì đó đang dõi theo mình. Một hơi lạnh lướt qua gáy, rồi bóng tối trước mặt đột ngột lay động.
Một bóng người xuất hiện – chính là Lâm Tiêu. Nhưng gương mặt ấy méo mó, ánh mắt chứa đầy khinh miệt.
“Ngươi nghĩ mình thật sự có thể trở thành tiên sao?” bóng đen cười khẽ, giọng nói lạnh lẽo như thép. “Ngươi chỉ là phàm nhân yếu đuối, bám víu vào ảo vọng. Ngươi chiến đấu, nhưng chẳng hiểu vì điều gì. Cả đời ngươi chỉ chạy theo bóng lưng của người khác.”
Lâm Tiêu đứng bất động. Trong lòng cậu cuộn lên hàng nghìn cảm xúc: tức giận, nghi hoặc, sợ hãi. Nhưng rồi cậu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
“Ngươi đúng. Ta là phàm nhân. Ta yếu đuối, từng run sợ. Nhưng chính vì yếu đuối, ta mới phải đi tiếp. Nếu không thể thắng được bản thân, thì tu tiên có nghĩa lý gì?”
Khi cậu mở mắt, bóng đen kia nứt vỡ, hóa thành tro bụi, tan vào sương. Linh khí quanh người Lâm Tiêu bỗng bùng lên dữ dội, tạo thành những dòng xoáy bạc lao lên trời. Một luồng sáng hình rồng từ trong đan điền trỗi dậy, uốn lượn quanh cơ thể cậu, ánh mắt nó bừng sáng – Ảnh Long Quyết đã được kích hoạt.
Nhưng khoảnh khắc cậu tưởng rằng thử thách đã qua, mặt đất đột nhiên rung chuyển. Một tiếng gầm vang vọng khắp thung lũng. Từ trong sương, Ảnh Long Cổ – sinh vật canh giữ dấu ấn cổ xưa – trồi lên. Thân thể nó dài hàng trăm trượng, vảy đen lấp lánh, mỗi lần chuyển động là mặt đất nứt toác.
Hàn Lâm lùi lại, giọng nghiêm:
“Đây là bước cuối cùng! Lâm Tiêu, hãy dùng chính Ảnh Long Quyết của ngươi! Nếu ngươi không điều khiển được linh khí, Ảnh Long Cổ sẽ xé tan ngươi!”
Không do dự, Lâm Tiêu lao lên. Ánh sáng từ lòng bàn tay bùng nổ, luồng linh khí xoắn lại thành hình rồng bạc, lao vào quái thú. Va chạm đầu tiên khiến cả không gian rung chuyển, đá vụn bay tứ tung. Lâm Tiêu bị hất văng ra xa, ngã nặng xuống đất, máu rỉ ra nơi khóe miệng. Nhưng trong ánh mắt cậu không hề có sợ hãi – chỉ còn sự kiên định cháy bỏng.
Cậu gượng dậy, hét lớn:
“Ảnh Long Quyết – Song Ảnh Hợp Thể!”
Từ cơ thể cậu, hai luồng linh khí bùng lên, nhập vào nhau tạo thành hình rồng bạc đôi, uy nghi và linh hoạt. Chúng quấn quanh Ảnh Long Cổ, từng vòng từng vòng, khiến nó gào thét trong đau đớn. Mỗi cú va chạm giữa hai linh thể làm đất trời như muốn nổ tung.
Sau cùng, Ảnh Long Cổ phát ra tiếng rống dài, thân thể nứt toác rồi tan biến thành vô số đốm sáng. Một viên Linh Châu Đen rơi xuống, lăn đến bên chân Lâm Tiêu. Cậu run run nhặt lên – linh khí trong đó mạnh đến mức có thể khiến phàm nhân nổ tung nếu hấp thu sai cách. Nhưng khi cậu chạm tay, viên châu lại dịu đi, hòa nhập vào đan điền như thể nó vốn thuộc về cậu.
Từ xa, Hàn Lâm bước đến, ánh mắt đầy cảm xúc lẫn trăn trở.
“Ngươi… thực sự làm được rồi,” ông khẽ nói. “Ảnh Long Cổ chỉ khuất phục trước người mang Dấu Ấn Long Hồn. Không ngờ ngươi lại là người đó.”
“Dấu Ấn Long Hồn?” Lâm Tiêu ngẩng lên, thở gấp. “Sư phụ, người biết chuyện này sao?”
Hàn Lâm im lặng thật lâu. Ánh trăng chiếu xuống, gương mặt ông lộ vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
“Năm xưa, ta từng là đệ tử của Long Ẩn Môn, một tông phái cổ luyện Long Hồn. Nhưng phái ta bị tiêu diệt, chỉ còn lại vài mảnh tàn linh. Dấu ấn Long Hồn truyền qua huyết mạch, không ai ngờ nó lại thức tỉnh trong ngươi.”
Ông dừng lại, giọng trầm xuống:
“Nhưng điều đó cũng có nghĩa… số mệnh của ngươi đã gắn liền với Long Tộc Cổ – loài từng bị các tiên giới phong ấn. Từ nay, con đường tu tiên của ngươi sẽ không còn yên bình nữa.”
Lâm Tiêu nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt vừa có nỗi sợ vừa là ngọn lửa không thể dập tắt.
“Nếu đó là số mệnh, ta sẽ không trốn tránh. Nếu Long Tộc bị phong ấn vì quá mạnh, ta càng phải tìm hiểu vì sao. Dù phải đối đầu cả tiên giới, ta vẫn muốn biết sự thật.”
Gió đêm thổi qua, sương tan dần. Ánh trăng rọi xuống người thanh niên đứng giữa thung lũng tan hoang, áo rách tả tơi nhưng ánh mắt sáng hơn sao trời. Trong khoảnh khắc ấy, Hàn Lâm nhận ra — phàm nhân nhỏ bé năm nào đã thực sự bước vào con đường của kẻ có thể làm rung chuyển càn khôn.
Từ xa, tiếng rồng ngân vang vọng lên, kéo dài giữa núi rừng. Linh khí xung quanh đột ngột trở nên tĩnh lặng, như đang cúi đầu trước một sinh linh mới thức tỉnh. Lâm Tiêu ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, khẽ nói:
“Ảnh Long Quyết… đây mới chỉ là khởi đầu.”