Bình minh chưa tới, bầu trời còn phủ sương mờ, những đốm sao cuối cùng dần lụi tàn sau rặng núi. Gió mang hơi lạnh thổi qua thung lũng Ảnh Sương, nơi vừa trải qua một đêm rung chuyển bởi linh khí. Lâm Tiêu đứng giữa những tảng đá vỡ nát, áo quần rách tả tơi, nhưng ánh mắt cậu sáng rực — không phải vì tự mãn, mà là vì ý thức được bản thân đã thật sự thay đổi.
Cậu cúi nhìn bàn tay phải. Dưới lớp da, một dấu ấn hình rồng bạc khẽ phát sáng rồi biến mất, như thứ gì đó chỉ thuộc về linh hồn. Mỗi khi nhịp tim đập mạnh, cậu lại cảm thấy luồng khí nóng lan ra khắp cơ thể — không phải đau đớn, mà là sức mạnh đang dần trỗi dậy.
Hàn Lâm bước đến, ánh mắt vẫn còn sâu kín:
“Lâm Tiêu, giờ ngươi đã lĩnh hội Ảnh Long Quyết, cũng là lúc rời núi. Thế gian bên dưới không giống nơi đây. Nó ồn ào, hỗn loạn, đầy toan tính. Nhưng đó cũng là nơi tốt nhất để mài giũa ý chí của ngươi.”
Lâm Tiêu chắp tay, khẽ cúi đầu: “Sư phụ, con sẽ nhớ lời dạy của người. Dù thế giới ngoài kia có tàn nhẫn thế nào, con cũng sẽ không để bản thân trở thành kẻ mất đạo.”
Hàn Lâm mỉm cười nhạt: “Đạo… là do ngươi tự bước. Hãy đi đi. Cẩn thận với những kẻ mang dấu ấn như ngươi. Bọn họ sẽ ngửi thấy mùi linh khí Long Hồn từ rất xa.”
Lâm Tiêu khẽ gật, xoay người rời khỏi thung lũng. Mỗi bước chân rời đi, cậu cảm thấy như đang tách khỏi một phần của quá khứ. Con đường tu tiên không còn chỉ là luyện linh khí, mà là hành trình tìm hiểu số phận, bản thân, và cả bóng tối đằng sau ánh sáng.
Khi xuống chân núi, cậu gặp lại vài đồng môn cũ. Ngọc Nhi vội chạy tới, đôi mắt lo lắng:
“Ngươi thật sự định rời đi sao? Núi Linh Thần an toàn hơn nhân gian rất nhiều.
“…Dưới kia, giang hồ loạn lạc, yêu tà ẩn hiện, người tốt hiếm như sao sớm.”
Lâm Tiêu mỉm cười, giọng nhẹ mà kiên quyết:
“Ta biết. Nhưng nếu chỉ quanh quẩn trên núi, mãi mãi ta sẽ chẳng thể hiểu vì sao ta tu tiên. Sư phụ từng nói, ‘đạo’ là thứ chỉ có thể tìm thấy giữa sinh tử.”
Ngọc Nhi mím môi, khẽ rút ra một chiếc ngọc bội màu lam:
“Cái này là linh phù hộ thân. Giữ lấy, gặp nguy hiểm hãy bóp vỡ. Ta…” – nàng khựng lại – “…ta không muốn thấy ngươi chết ở một nơi xa lạ.”
Cậu nhận lấy, ánh mắt lặng im. Không cần nói thêm lời nào.
Cánh rừng chân núi mờ sương, con đường đất nhỏ dẫn đến nhân gian mở ra như một vệt chỉ đỏ giữa thế giới xanh thẳm. Cậu đi. Mỗi bước lại vang vọng tiếng gió, tiếng lá, tiếng tim đập đều đặn như trống trận.
Ba ngày sau, thành Thiên Huyền xuất hiện trước mắt — một đô thị phồn hoa nằm giữa hai dãy núi linh khí, nơi phàm nhân và tu giả cùng sinh sống. Lâm Tiêu khoác áo vải, giấu khí tức, trà trộn vào dòng người.
Nhưng cậu không biết rằng, ngay khi dấu ấn Long Hồn trên tay cậu xuất hiện lần đầu, ở một nơi khác, một phong ấn cổ đại đã rung động.
Trong một đại điện đen như mực, giọng nói trầm khàn vang lên:
“Long Hồn đã xuất hiện… vị trí gần Thiên Huyền. Phái Săn Linh, xuất phát.”
Từ trong bóng tối, hàng chục bóng người mặc áo choàng bạc quỳ gối. Mỗi người đeo mặt nạ thú dữ, linh lực lạnh lẽo đến mức làm vỡ lớp băng dưới chân. Một kẻ đứng đầu lạnh lùng nói:
“Bắt sống. Máu của hắn là chìa khóa mở lại Long Mạch. Ai để hắn chạy thoát — chết.”
Giữa lúc ấy, trong thành, Lâm Tiêu đang ngồi ở quán trà nhỏ, quan sát dòng người qua lại. Cậu không biết mình đã bị khóa mục tiêu.
Một tiếng “xoảng” vang lên — ly trà rơi xuống bàn. Một luồng sát khí từ xa ập tới, nhẹ như gió nhưng bén như dao. Lâm Tiêu nghiêng đầu theo phản xạ — một mũi phi châm đâm xuyên qua sợi tóc, cắm sâu vào cột gỗ phía sau.
Cậu bật dậy, mắt lóe sáng: “Sát khí!”
Ba bóng áo choàng bạc xuất hiện trên mái nhà, linh khí cuộn lên như bão. Không cần hỏi, Lâm Tiêu biết — đây không phải tu giả bình thường.
“Giao Long Ấn ra, ngươi có thể chết toàn thây.”
Cậu không đáp. Trong khoảnh khắc, Ảnh Long Quyết khởi động. Toàn thân cậu mờ đi, hóa thành bóng ảnh, lao khỏi cửa sổ. Quán trà nổ tung trong một cơn gió linh lực.
Trận truy sát bắt đầu.
Trên mái ngói, dưới ánh trăng lưỡi liềm, những tia sáng bạc lao vun vút. Lâm Tiêu chạy trên mái nhà như một bóng gió, mỗi bước đều kích hoạt pháp trận “Ẩn Linh Bộ” để xóa dấu khí tức. Nhưng những kẻ sau lưng như chó săn, có thể ngửi được hơi thở Long Hồn trong cơ thể cậu.
Một luồng linh khí đâm thẳng từ phía sau. Lâm Tiêu xoay người, vung tay. Một con rồng khí bạc hiện ra, gào thét, cuốn lấy đòn công kích, khiến mái ngói vỡ tung thành bụi. Cậu lợi dụng khói mù, lao xuống phố, lẩn vào đám đông.
“Chia ra! Hắn mang Long Hồn, linh khí sẽ không thể che giấu lâu!” — một kẻ trong nhóm truy sát hét lên.
Lâm Tiêu rẽ vào con hẻm nhỏ, mồ hôi lạnh chảy dọc cổ. Tim đập loạn nhịp, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ sáng kỳ lạ — một cảm giác quen thuộc đang trỗi dậy, giống như linh hồn rồng trong cơ thể đang thức giấc.
Tiếng thở gấp, tiếng chân rượt đuổi vang dội khắp hẻm. Đột nhiên, trước mặt cậu xuất hiện một cô gái áo đen, đôi mắt tím lạnh như đêm đông.
“Ngươi là ai?” Lâm Tiêu hỏi, linh lực sẵn sàng bộc phát.
Cô gái đáp khẽ:
“Nếu không muốn chết, đi theo ta.”
Không kịp nghĩ, một đạo linh phù bay ra từ tay nàng, hóa thành quang môn. Lâm Tiêu vừa bước qua, phía sau đã vang tiếng nổ dữ dội — cả khu phố hóa thành biển lửa.
Bên trong quang môn là một hang động nhỏ, nơi khí linh hỗn loạn nhưng an toàn. Lâm Tiêu nhìn quanh, còn cô gái kia đứng im, tháo mũ trùm đầu xuống.
Mái tóc đen rũ xuống vai, làn da trắng như tuyết. Gương mặt ấy, vừa quen vừa lạ.
“Ngươi… là ai?”
Nàng đáp nhẹ, giọng như gió thoảng:
“Ngươi có thể gọi ta là Dạ Linh. Ta từng là người của Săn Linh, nhưng giờ… ta chỉ muốn sống.”
Lâm Tiêu siết chặt nắm đấm.
“Ngươi cứu ta, vì sao?”
Dạ Linh nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi nói:
“Vì trong người ngươi có thứ mà tất cả bọn họ muốn. Thứ ấy cũng chính là chìa khóa để ta thoát khỏi lời nguyền này.”
Ánh lửa trong hang hắt lên gương mặt hai người, soi rõ dấu ấn Long Hồn trên tay Lâm Tiêu đang khẽ phát sáng.
Ngoài kia, mặt trăng đỏ dần, báo hiệu một thời khắc định mệnh đang đến.