Không gian Long Điện rung chuyển dữ dội. Từng tảng đá khổng lồ rơi xuống, những cột năng lượng vàng kim nứt toác, để lộ ra từng dòng linh khí hỗn loạn. Giữa khung cảnh ấy, Lâm Tiêu và Dạ Linh đứng cạnh nhau, đối mặt với kẻ đã không còn là người — Phong Tà, hay đúng hơn, là Tà Long Chân Thân vừa được hồi sinh.
Tà khí cuộn xoáy quanh hắn như bão đen. Đôi mắt rực ánh hắc kim, trong lòng mắt xuất hiện hình rồng uốn lượn. Mỗi bước hắn đi, mặt đất như bị ăn mòn.
“Ngươi không hiểu đâu, Lâm Tiêu,” – giọng hắn khàn và vang như sấm – “sức mạnh của Long Tộc là xiềng xích! Còn Tà Long... là tự do thật sự!”
“Thứ tự do ngươi nói,” – Lâm Tiêu gằn giọng, linh khí tỏa ra, – “chỉ là sự diệt vong được khoác lên vỏ bọc huy hoàng.”
Phong Tà bật cười. Tiếng cười hắn vọng khắp không gian như hàng ngàn con rồng gào thét. Từ trong cơ thể hắn, một đôi cánh đen khổng lồ bật ra, vươn dài che kín bầu trời.
“Vậy để ta cho ngươi thấy, tự do thật sự trông như thế nào!”
Hắn vung tay. Luồng khí đen ập đến như cơn bão. Lâm Tiêu lập tức dựng kết giới Long Hồn, nhưng lớp sáng vàng bị xé toạc chỉ trong một nhịp. Cả hai bị đẩy lùi hàng chục trượng, đụng vào cột trụ đá cổ, khiến bụi đá tung lên mịt mù.
Dạ Linh phun ra một ngụm máu, nhưng ánh mắt nàng vẫn sắc lạnh. “Hắn đang hút năng lượng từ Long Điện. Càng để lâu, hắn càng mạnh.”
“Vậy phải cắt nguồn đó.” – Lâm Tiêu siết chặt nắm đấm, ánh sáng vàng rực quanh người dần hóa thành Long Vũ Giáp — bộ khải giáp cổ chỉ truyền lại cho người mang huyết Long Hồn thuần khiết.
Phong Tà cười nhạt, “Long Vũ Giáp? Một thứ đồ cổ vô dụng. Hãy xem sức mạnh thật sự của ta!”
Hắn nâng tay. Trên bầu trời, Hắc Long Ảnh hiện ra, dài hàng trăm trượng, rít gào khiến cả Long Điện chấn động. Từng luồng tà khí bắn xuống như lưỡi gươm, rạch nát mặt đất.
Lâm Tiêu lao lên, linh khí tụ vào quyền. “Thiên Long Trảm!”
Cú đấm của hắn đánh tan một phần bóng đen, nhưng Tà Long Ảnh lập tức tái tạo, mạnh hơn trước. Tà khí xâm nhập vào linh mạch Lâm Tiêu, khiến hắn cảm thấy ngực đau buốt.
“Đừng cố nữa,” – Phong Tà nói, tiến lại gần – “Long Hồn của ngươi không thể thắng được Long Tà, bởi vì ta là phần mà ngươi chưa từng dám đối diện — sự thù hận, nỗi sợ, và khát vọng thống trị.”
Hắn lao đến. Cánh tay biến thành móng vuốt rồng, đập mạnh vào ngực Lâm Tiêu. Máu văng tung tóe. Lâm Tiêu lùi lại, gối khuỵu xuống, khói linh khí tỏa ra từ vai.
Dạ Linh lao tới chắn trước mặt hắn, hai tay kết ấn.
“Huyễn Long Tỏa!”
Từ lòng đất, hàng trăm sợi ánh sáng tím trồi lên, quấn chặt lấy Phong Tà, ép hắn lại như xiềng xích.
Nhưng Tà Long chỉ cười khinh miệt. “Lại thêm trò cũ của Long Huyễn? Các ngươi vẫn chưa hiểu, phong ấn không thể trói buộc kẻ đã vượt qua sinh tử!”
Hắn giật mạnh, xiềng xích nổ tung, dư lực khiến Dạ Linh văng ra xa, đập mạnh vào cột trụ. Nàng rên khẽ, máu trào ra khóe môi.
Lâm Tiêu nhìn thấy cảnh đó, mắt hắn bỗng bùng cháy. Hào quang vàng kim quanh người đột nhiên chuyển sắc — pha lẫn đỏ của máu.
“Ngươi chạm vào nàng, ngươi phải trả giá!”
Linh mạch hắn vỡ tung. Một luồng khí long uy cổ xưa trào ra, tạo thành Long Hồn Chân Thể — hình rồng vàng xoắn quanh người hắn, mắt phát sáng rực.
“Không thể nào!” – Tà Long gầm lên. – “Ngươi… đã chạm tới cảnh giới Thần Long?!”
“Không… ta chỉ dùng tất cả sinh lực còn lại.” – Lâm Tiêu khẽ mỉm cười, máu tràn ra nơi khóe môi.
Cả hai cùng lao vào nhau.
Cú va chạm khiến Long Điện nổ tung. Tà khí và long khí va chạm, tạo thành cơn bão linh lực khổng lồ cuốn cả hai lên trời.
Tiếng rồng gầm vang vọng, ánh sáng chói lòa. Cát đá, kim loại và linh thạch bay lượn như thiên thạch.
Phong Tà tung chưởng, “Hắc Long Diệt Thiên!”
Lâm Tiêu đáp trả, “Thiên Long Tâm Ấn!”
Hai luồng năng lượng va chạm. Một nửa bầu trời bị xé rách. Cả Thánh Địa run lên như sắp sụp.
Giữa tâm điểm vụ nổ, Long Tâm Kết Giới bị rạn nứt. Ánh sáng vàng và đen hòa lẫn, tạo thành một khoảng không méo mó, nuốt chửng tất cả âm thanh.
Dạ Linh hét lên: “Không! Nếu kết giới vỡ, tất cả sẽ sụp đổ!”
Nàng lao vào trung tâm, bất chấp tà khí đang cuộn quanh. Lâm Tiêu cố vươn tay ngăn nàng, nhưng thân thể hắn bị năng lượng cuốn chặt.
“Dạ Linh! Đừng lại gần!”
Nàng quay lại, mỉm cười — nụ cười nhẹ như sương, nhưng trong mắt ánh lên quyết tâm tột cùng.
“Ngươi từng nói sẽ tìm con đường khác… nhưng ta hiểu, con đường ấy chính là ta chọn ngươi.”
Nói rồi, nàng đặt tay lên Long Tâm đang nứt. Từ cơ thể nàng, Long Huyễn Linh Thể phát sáng rực rỡ. Linh hồn nàng tách dần ra, hòa vào quả cầu năng lượng.
“Không… Dạ Linh! Đừng mà!!” – Lâm Tiêu gào lên, giọng nghẹn lại.
Ánh sáng tím bao phủ nàng, rồi lan ra khắp Long Điện. Từng cột sáng đâm xuyên không trung, phong tỏa tà khí đang tràn ra. Phong Tà gầm lên điên dại, thân thể hắn bị bóp nghẹt bởi luồng sáng trắng tím, từng mảnh linh thể vỡ tan.
“Không! Ta là Tà Long! Ta là—”
Tiếng hắn bị cắt đứt. Toàn thân hóa thành bụi đen, tan vào hư không.
Ánh sáng dần lắng xuống. Chỉ còn Lâm Tiêu quỳ giữa điện, đôi tay vẫn giơ ra phía trước, nơi Dạ Linh đã từng đứng. Trước mặt hắn, Long Tâm sáng rực, đập nhè nhẹ như trái tim sống — nhưng nàng đã không còn ở đó.
Không gian tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng gió và linh khí khẽ lay động.
Tàn ảnh Long Thần xuất hiện lần cuối, giọng trầm buồn:
“Ngươi đã cứu tam giới, hậu nhân của ta. Nhưng mọi thứ đều có giá. Linh hồn Long Huyễn đã hòa vào kết giới. Cô ấy… sẽ mãi là một phần của Thánh Địa.”
Lâm Tiêu không nói gì. Hắn đặt tay lên Long Tâm, cảm nhận nhịp đập yếu ớt trong lòng linh lực. Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, hòa vào ánh sáng.
“Dạ Linh…” – hắn thì thầm – “ta sẽ không để sự hy sinh của nàng bị lãng quên.”
Ba tháng sau
Sa mạc Cổ Lưu trở lại tĩnh lặng. Những dòng linh khí đen đã biến mất, thay vào đó là ánh sáng vàng nhạt lan khắp bầu trời.
Trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, Lâm Tiêu khoác áo xám, ngồi lặng nhìn mặt trời mọc. Long Ấn trên tay giờ chỉ còn là vết sáng mờ, nhưng trong mắt hắn đã có sự tĩnh tại của người từng đi qua sinh tử.
Phía sau, tàn ảnh Long Thần hiện ra một lần nữa, giọng ôn hòa:
“Ngươi sẽ làm gì tiếp theo?”
Lâm Tiêu khẽ mỉm cười. “Ta sẽ đi khắp đại lục, dạy người ta nhớ về Long Tộc, và về cô ấy — người đã giữ cho thế giới này còn tồn tại.”
Gió thổi qua, mang theo âm thanh rất khẽ.
“Lâm Tiêu… ta vẫn luôn ở đây.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Trong ánh sáng buổi sớm, một dải linh quang tím nhẹ nhàng uốn lượn như bóng rồng bay qua.
Nụ cười của hắn thoáng buồn nhưng ấm áp.
“Ừ, ta biết.”