phàm nhân tu tiên: hành trình huyền thoại

Chương 19: Thánh Địa Long Tộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tầng mây dày đặc, phủ xuống vùng núi tan hoang của Cửu Mang. Khói bụi đã lắng, gió mang theo mùi máu và linh khí tan loãng, phảng phất như dư âm của một trận đại chiến. Giữa khung cảnh đổ nát ấy, Lâm Tiêu và Dạ Linh lặng lẽ rời đi.

Cả hai đều mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt đều ánh lên sự kiên định. Phía xa, Mắt Rồng Hắc Ấn vẫn lơ lửng giữa trời, nhìn xuống như một lời cảnh báo. Linh khí quanh đó biến dạng, từng luồng tà khí lan rộng, khiến cả thiên địa dường như run rẩy.

“Thứ đó không đơn thuần là dấu hiệu.” – Dạ Linh nói, giọng nàng trầm và lạnh. – “Đó là ấn khế của Tà Long Thượng Cổ, thứ từng bị Long Tộc phong ấn ở Thánh Địa.”

Lâm Tiêu cau mày: “Thánh Địa Long Tộc… ngươi từng nghe qua sao?”

Dạ Linh gật nhẹ. “Trong ký ức được truyền vào ta, Thánh Địa nằm ở phía Tây Bắc Đại Lục, sau vùng sa mạc Cổ Lưu — nơi từng là trung tâm của Long Mạch. Chỉ người mang Long Hồn thật sự mới có thể mở được cánh cửa vào đó.”

“Vậy thì đi.” – Lâm Tiêu nói dứt khoát.

“Đi ư? Ngươi vừa chiến đấu với Tà Long và Săn Linh, linh mạch vẫn chưa ổn định!” – Dạ Linh nhíu mày, ngăn lại.

Hắn nhìn lên trời, ánh mắt rực lên tia sáng kỳ lạ. “Nếu ta không đi, thứ trên kia sẽ không dừng lại. Ta có cảm giác nó đang… gọi ta.”

Nàng nhìn hắn hồi lâu, rồi chỉ khẽ thở dài. “Ngươi đúng là kẻ không biết sợ.”

“Không phải không sợ,” – hắn đáp, cười nhẹ – “mà là ta không còn lựa chọn.”

Bảy ngày sau, hai người đã vượt qua vùng rừng rậm, băng qua bình nguyên, tiến dần đến rìa sa mạc Cổ Lưu. Nơi đây không có sự sống, chỉ toàn cát vàng và xương khô. Dưới chân là dấu tích của những sinh vật từng sống từ thời thượng cổ — những bộ xương rồng vỡ vụn, vẫn còn linh khí sót lại.

Khi màn đêm buông xuống, Dạ Linh dựng tạm lều, Lâm Tiêu ngồi lặng giữa cát, cảm nhận từng luồng linh khí yếu ớt thoát ra từ lòng đất.

“Ngươi cảm nhận được không?” – Dạ Linh hỏi khẽ.

Hắn gật đầu. “Có gì đó dưới lòng đất này… giống như đang ngủ.”

“Đúng vậy.” – nàng đáp. – “Người đời gọi nơi đây là ‘Mộ Long’, vì toàn bộ Long Tộc cổ xưa đều nằm lại dưới này. Thánh Địa Long Tộc nằm ở trung tâm Mộ Long.”

Lâm Tiêu im lặng, cảm giác một thứ gì đó nặng nề đè lên tim mình. Không khí ở đây khác thường — cát khô, nhưng lại ẩm lạnh như máu đã thấm vào đất.

Đêm đó, hắn không ngủ được. Trong giấc mơ mơ hồ, hắn thấy một con rồng khổng lồ nằm giữa đại dương cát, đôi mắt vàng kim đã tắt, nhưng tim vẫn đập nhè nhẹ. Giọng nói trầm đục vang lên:

“Truyền nhân của ta… ngươi đã đến rồi.”

Lâm Tiêu giật mình tỉnh giấc. Dưới chân, cát đang rung. Cả mặt đất dường như đang thở.

“Dạ Linh!” – hắn gọi lớn.

Nàng lao ra khỏi lều, lập tức vận linh lực hộ thể. “Là phong ấn! Có thứ gì đó sắp trồi lên!”

Cát vàng bốc lên như thác lũ. Giữa đêm tối, một cổng đá khổng lồ dần hiện ra, khắc đầy những ký tự cổ của Long Tộc. Từ trong khe cửa phát ra luồng khí long uy nặng nề, khiến cả hai gần như nghẹt thở.

Lâm Tiêu siết chặt nắm tay, Long Ấn trên tay tỏa sáng. Cánh cửa bắt đầu rung lên, rồi phát ra tiếng “rầm” vang trời.

Cánh cửa mở ra — bên trong là một thế giới khác, Thánh Địa Long Tộc.

Cảnh tượng trước mắt khiến cả hai sững sờ. Giữa lòng đất mênh mông là một vùng không gian rộng lớn, ánh sáng xanh chiếu khắp nơi. Trên không trung, từng dải năng lượng hình rồng bay lượn, còn dưới đất là những cột đá khổng lồ khắc hình linh thú. Ở trung tâm là điện Long Thần, cao ngút tận mây, bị bao phủ bởi linh quang vàng kim.

“Đây là nơi tổ tiên ta từng cai trị…” – Lâm Tiêu khẽ thì thầm.

Dạ Linh nhìn quanh, trong mắt ánh lên sự ngưỡng mộ. “Không ngờ nơi này vẫn còn tồn tại.”

Nhưng chưa kịp tiến thêm, từ trong hư không, một bóng người già mặc áo long bào xuất hiện. Hắn không có thực thể, chỉ là một tàn ảnh linh thức.

“Ngươi… là hậu nhân của Long Thần sao?” – giọng ông vang vọng, uy nghiêm đến mức khiến cả không gian rung động.

Lâm Tiêu quỳ xuống, hành lễ:

“Vãn bối Lâm Tiêu, mang huyết mạch Long Hồn, xin bái kiến tổ tiên.”

Tàn ảnh khẽ gật đầu. “Tốt. Dòng máu Long Hồn vẫn chưa tuyệt diệt. Nhưng ngươi đến đây… chứng tỏ phong ấn Tà Long đã bị lung lay.”

“Đúng vậy.” – Lâm Tiêu đáp. – “Mắt Rồng Hắc Ấn đã hiện, có kẻ đang muốn phá phong ấn.”

Ánh mắt già nua lóe sáng: “Kẻ đó… chính là hậu duệ của Tà Long, kẻ từng bị phong ấn cùng ta. Nó đã gieo mầm tà khí vào nhân gian từ lâu, ẩn trong thân xác phàm nhân. Nếu ấn hoàn toàn vỡ, linh giới sẽ sụp đổ.”

Dạ Linh nghe vậy, siết chặt tay. “Vậy chúng ta phải làm sao?”

Tàn ảnh đưa tay chỉ vào trung tâm đại điện:

“Trong Long Điện có Long Tâm Kết Giới, chính là nguồn linh lực giữ phong ấn. Nhưng để kích hoạt nó, cần hai luồng linh mạch đối nghịch hòa làm một: Long Hồn và Long Huyễn.”

“Long Huyễn?” – Lâm Tiêu nhíu mày.

Tàn ảnh nhìn sang Dạ Linh. “Nàng ấy chính là Long Huyễn — linh thể được tạo ra từ huyết mạch tà và rồng thuần. Chỉ khi cả hai hòa làm một, kết giới mới được mở lại.”

Không khí đột nhiên đông cứng.

Dạ Linh sững sờ. “Nếu hòa làm một… tức là…”

“Linh hồn ngươi sẽ tan vào hắn,” – tàn ảnh nói chậm rãi – “và chỉ một trong hai có thể tồn tại.”

Cả hai im lặng rất lâu. Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng ngân từ xa xăm của Long Điện.

“Không thể có cách khác sao?” – Lâm Tiêu hỏi, giọng trầm khàn.

Tàn ảnh nhìn hắn, ánh mắt buồn bã. “Nếu không làm vậy, tà khí sẽ thoát ra. Khi ấy, cả tam giới sẽ chìm trong máu.”

Một hồi lâu, chỉ có tiếng tim đập của hai người vang lên trong thinh lặng. Dạ Linh khẽ nở nụ cười nhạt:

“Có lẽ… đây chính là định mệnh của ta. Tạo ra từ huyết mạch sai lầm, rồi kết thúc để cứu lấy nó.”

“Không.” – Lâm Tiêu nắm chặt tay nàng. – “Ta không cho phép định mệnh quyết định điều đó.”

Dạ Linh ngước nhìn, ánh mắt dịu lại. “Ngươi vẫn không đổi. Nhưng đôi khi, có những điều vượt khỏi cả ý chí.”

Nàng bước đến gần, chạm nhẹ vào ngực hắn, nơi Long Ấn đang sáng dần lên.

“Ta không sợ tan biến. Chỉ sợ ngươi hối hận.”

Hắn nhìn nàng thật sâu, bàn tay siết chặt. “Nếu phải hy sinh, ta sẽ tìm con đường khác. Ta sẽ không để ngươi biến mất.”

Tàn ảnh chỉ khẽ lắc đầu. “Ngươi sẽ hiểu, con đường tu tiên là con đường của mất mát.”

Ngay lúc ấy, Long Điện chấn động, những tấm bia xung quanh nứt ra, ánh sáng đen tràn ra khắp nơi. Tà khí lan đến, khiến linh lực chao đảo.

“Mắt Rồng Hắc Ấn đã tìm thấy nơi này rồi!” – Dạ Linh hét lên.

Tàn ảnh Long Thần quát lớn:

“Đi mau! Đến trung tâm Long Điện, chỉ có ở đó mới có thể phong ấn lại tà khí!”

Lâm Tiêu và Dạ Linh cùng lao vào luồng sáng giữa đại điện. Ánh sáng vàng kim và tím hòa quyện, chiếu rực cả không gian. Trước mặt họ, Long Tâm Kết Giới hiện ra — một quả cầu linh lực khổng lồ, đập nhịp như trái tim đang sống.

Từ phía trên, một giọng cười quái dị vang vọng khắp nơi:

“Ha ha… cuối cùng các ngươi cũng đến. Nhưng đã muộn rồi. Mắt Rồng này đã chọn chủ nhân mới.”

Từng luồng khí đen tụ lại, hóa thành hình người — chính là Phong Tà, kẻ từng bị Lâm Tiêu đánh bại, nay mang đôi mắt đen hình rồng.

“Phong Tà…” – Lâm Tiêu nghiến răng. – “Ngươi đã bị tà khí nuốt mất rồi!”

Hắn cười man rợ: “Không, ta được ban phước! Giờ đây, ta chính là Tà Long Chân Thân!”

Bầu trời trong hang nổ tung. Tà khí phủ kín cả Long Điện. Trận chiến giữa Long Hồn và Tà Long, giữa sinh và diệt, chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×