phàm nhân tu tiên: hành trình huyền thoại

Chương 7: Đồng Môn Và Kẻ Thù Tiềm Năng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh bình minh xuyên qua những tán lá rừng trúc, rải xuống mặt đất những vệt sáng lấp lánh như ngọc. Lâm Tiêu đứng trên bãi đất trống, tay vẫn đặt trên viên linh thạch, nhịp thở đều đặn, cảm nhận dòng linh khí trong cơ thể. Sau một ngày luyện tập chiêu thức nâng cao dưới sự dẫn dắt của sư phụ, cơ thể cậu đã thích nghi với nhịp chảy mạnh mẽ của năng lượng, từng cơ bắp phản ứng nhanh nhẹn hơn, nhưng tinh thần vẫn căng thẳng. Cậu biết rằng, hôm nay sẽ là một bước ngoặt quan trọng: không chỉ luyện tập, mà còn phải học cách đối phó với đồng môn và những kẻ thù tiềm năng.

Hàn Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt sáng quắc, giọng trầm: “Hôm nay sư phụ sẽ mở rộng phạm vi luyện tập. Ngươi sẽ gặp những đồng môn khác và cả những thử thách thực chiến. Hãy tập trung tinh thần, kiểm soát linh khí và trí tuệ, bởi bất cứ sơ suất nào cũng có thể gây nguy hiểm.”

Lâm Tiêu hít sâu, ánh mắt kiên định: “Ta đã sẵn sàng. Dù khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ không lùi bước.”

Sư phụ xuất hiện, bước lên bãi đất trống, ánh mắt uy nghiêm nhìn cậu: “Ngươi đã học được cách điều khiển chiêu thức nâng cao, nhưng chưa biết sử dụng trong tình huống thực chiến và khi đối diện đồng môn. Hôm nay, ta sẽ đưa ngươi vào thử thách thực tế. Ngươi phải học cách hợp tác, cạnh tranh và đối phó với những kẻ có sức mạnh ngang ngửa hoặc hơn.”

Ngay lập tức, từ rừng trúc, những bóng người xuất hiện. Họ là đồng môn mới do sư phụ triệu tập, mỗi người mang một phong thái khác nhau: có người mảnh mai nhưng nhanh nhẹn, có người cao lớn uy nghi, ánh mắt sắc bén như muốn đọc tâm trí đối phương. Một cô gái dáng mảnh mai, tên là Bạch Ngọc, bước tới, ánh mắt tò mò và thận trọng: “Ngươi là Lâm Tiêu, phàm nhân mới phải không? Hôm nay sẽ là ngày để chứng minh bản thân.” Lâm Tiêu gật đầu, ánh mắt sáng rực: “Đúng vậy, ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”

Một thanh niên cao lớn, tên Hàn Lễ, cơ bắp cuồn cuộn, giọng nghiêm: “Nghe nói ngươi vượt qua Thử Thách Linh Khí. Hãy xem ngươi thực sự có gì.” Ánh mắt dò xét của Hàn Lễ khiến Lâm Tiêu cảm nhận được áp lực. Nhưng cậu chỉ mỉm cười, tập trung tinh thần, chuẩn bị cho thử thách.

Sư phụ đứng giữa bãi đất trống, giọng trầm: “Bài học hôm nay không chỉ là luyện chiêu thức nâng cao, mà còn là thử thách phối hợp và đối kháng thực tế. Ngươi phải hợp tác với đồng môn hoặc đối đầu khi cần, để hiểu rõ sức mạnh của bản thân và cách ứng phó với những tình huống bất ngờ.”

Ngay lập tức, bãi đất trống biến đổi. Linh khí xoay tròn dày đặc, tạo thành mê cung năng lượng. Sinh vật linh khí kỳ dị xuất hiện, lao vào từng phàm nhân. Lâm Tiêu hít một hơi, điều khiển chiêu thức rồng nhỏ vừa luyện, phản công và né tránh, đồng thời quan sát hành động đồng môn. Bạch Ngọc di chuyển nhanh nhẹn, kết hợp với chiêu thức của Lâm Tiêu để hạ các sinh vật. Họ phối hợp nhịp nhàng, lần lượt loại bỏ những sinh vật mạnh nhất xuất hiện.

Nhưng chưa kịp thở phào, một đối thủ tiềm năng xuất hiện. Người này cao lớn, ánh mắt đỏ rực, thân thể tỏa ra luồng linh khí dữ dội. Chính là Triệu Hạo, đồng môn kỳ cựu được sư phụ coi là học trò xuất sắc nhất. Triệu Hạo bước vào bãi luyện tập, giọng trầm: “Ngươi là Lâm Tiêu sao? Hãy để ta xem khả năng của ngươi đến đâu.”

Lâm Tiêu cảm nhận luồng áp lực dữ dội từ Triệu Hạo. Linh khí xung quanh như muốn nghiền nát cơ thể cậu, nhưng cậu hít một hơi sâu, điều hòa mạch máu và năng lượng, ánh mắt kiên định: “Ta sẽ không sợ. Ta sẽ chứng minh khả năng của mình.”

Cuộc đối kháng bắt đầu. Triệu Hạo lao tới, tay tạo luồng khí hình rồng xanh lam khổng lồ, tấn công với tốc độ chóng mặt. Lâm Tiêu điều khiển chiêu thức rồng nhỏ, né tránh, phản công bằng những tia linh khí nhỏ nhưng chính xác, kết hợp di chuyển linh hoạt để tránh bị áp đảo. Hai luồng linh khí va chạm, ánh sáng rực rỡ phát ra khắp bãi luyện tập, khiến đất đá rung chuyển.

Trong quá trình chiến đấu, Lâm Tiêu nhận ra rằng, sức mạnh chưa đủ, trí tuệ và khả năng quan sát quyết định kết quả. Cậu học cách phân tích chuyển động của đối phương, dự đoán chiêu thức và sử dụng môi trường xung quanh để phản công. Những tán cây, tảng đá nhỏ đều được cậu vận dụng, tạo ra lợi thế trong trận đấu.

Bạch Ngọc và Hàn Lễ cũng quan sát, phối hợp khi cần, vừa học hỏi vừa cảnh giác, không ai muốn bị bỏ lại phía sau. Tinh thần đồng đội và cạnh tranh khơi dậy khả năng tiềm ẩn trong từng người. Lâm Tiêu cảm nhận cơ thể dần thích nghi, luồng linh khí chảy mượt mà, chiêu thức con rồng nhỏ trở nên linh hoạt, uyển chuyển và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Sau nhiều giờ giao chiến, Triệu Hạo dừng lại, ánh mắt tán thưởng pha chút nghiêm nghị: “Ngươi tiến bộ nhanh, Lâm Tiêu. Khả năng cảm nhận linh khí và phản ứng trong chiến đấu của ngươi rất đáng nể. Nhưng con đường phía trước còn dài, còn nhiều sinh vật kỳ bí và thử thách khắc nghiệt hơn.”

Sư phụ đứng bên cạnh, giọng nghiêm nhưng đầy tán thưởng: “Hôm nay ngươi đã học được điều quan trọng: sức mạnh chỉ là công cụ, trí tuệ, tinh thần và khả năng thích nghi mới quyết định sự sống còn. Ngươi đã vượt qua bước đầu, nhưng còn vô số thử thách phía trước, và những đối thủ tiềm năng sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi.”

Chiều xuống, bãi luyện tập trở lại yên tĩnh. Lâm Tiêu ngồi bên bờ hồ, tay vẫn đặt trên viên linh thạch, hít thở sâu. Tim cậu đập đều, lòng tràn đầy quyết tâm: phàm nhân này sẽ không bỏ cuộc, sẽ từng bước thăng tiến, và một ngày nào đó trở thành huyền thoại trong thế giới tu tiên.

Trong ánh trăng dịu dàng, cậu nhìn đồng môn và đối thủ tiềm năng, hiểu rằng: mỗi bước đi, mỗi thử thách, mỗi trận đấu đều là bài học quý giá, không chỉ về sức mạnh, mà còn về trí tuệ, tinh thần và khả năng thích ứng. Cậu biết rằng, hôm nay mình đã nhận được sự dẫn dắt quý giá, nhưng còn nhiều bài học và thử thách phía trước. Con đường tu tiên là vô tận, và chỉ những phàm nhân dám bước đi mới có thể trở thành huyền thoại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×