phàm nhân tu tiên: hành trình huyền thoại

Chương 6: Khởi Đầu Chiêu Thức Nâng Cao


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh chiếu xuyên qua những tán lá rừng trúc, rải xuống mặt đất những vệt sáng nhạt, khiến bãi đất nơi sư phụ luyện khí tỏa ra ánh sáng kỳ ảo. Lâm Tiêu ngồi thiền bên bờ hồ, tay đặt trên viên linh thạch, cảm nhận dòng linh khí luân chuyển trong cơ thể. Sau Thử Thách Sinh Tử và những bài học đầu tiên từ sư phụ, cơ thể cậu đã quen với nhịp luân chuyển năng lượng, nhưng tinh thần vẫn căng thẳng: cậu biết rằng chiêu thức nâng cao sẽ không hề đơn giản.

Hàn Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm, giọng trầm: “Hôm nay, sư phụ sẽ dạy ngươi chiêu thức nâng cao đầu tiên. Đây không chỉ là kỹ năng chiến đấu, mà còn là bài học về trí tuệ, tập trung tinh thần và khả năng cảm nhận linh khí. Một chiêu thức hoàn chỉnh cần kết hợp cơ thể, linh khí và ý chí.” Lâm Tiêu hít sâu, mắt sáng rực quyết tâm: “Ta đã sẵn sàng.”

Sư phụ xuất hiện, bước lên bãi đất trống, ánh mắt uy nghiêm nhìn cậu: “Ngươi phải hiểu rằng, chiêu thức không chỉ là sức mạnh, mà là sự hòa nhập hoàn toàn với linh khí. Nếu sơ suất, linh khí sẽ phản chủ, và nguy hiểm không chỉ đến từ kẻ thù, mà từ chính bản thân ngươi.”

Trước mắt Lâm Tiêu, những cột linh khí xanh lam xoay tròn, nhấp nháy theo nhịp điệu nhất định, tạo thành một mê cung năng lượng. “Bài học đầu tiên: điều khiển linh khí thành hình dạng chiến đấu,” sư phụ nói, giọng nghiêm. Lâm Tiêu đặt tay lên viên linh thạch, nhắm mắt, hòa nhập với luồng năng lượng xung quanh, cảm nhận từng rung động và nhịp điệu trong cơ thể.

Ban đầu, luồng linh khí chỉ tạo ra những tia sáng lẻ tẻ, chưa hình thành chiêu thức cụ thể. Cậu hít sâu, tập trung, hình dung một con rồng nhỏ trong đầu, ánh mắt lóe sáng. Lâm Tiêu điều khiển linh khí từ viên đá, dần tạo thành hình rồng xanh lam xoay vòng quanh cơ thể. Sinh vật linh khí nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, bay quanh cậu vài vòng trước khi biến mất, để lại ánh sáng xanh lam nhạt còn sót lại.

Sư phụ gật đầu: “Đó chỉ là bước đầu tiên. Ngươi phải học cách sử dụng chiêu thức trong tình huống chiến đấu thực tế, khi linh khí hỗn loạn và kẻ thù xuất hiện bất ngờ.”

Ngay lập tức, những sinh vật linh khí xuất hiện. Chúng có thân hình kỳ dị, ánh sáng xanh lam rực rỡ, di chuyển uyển chuyển. Lâm Tiêu hít một hơi, tập trung tinh thần, điều khiển chiêu thức con rồng nhỏ vừa luyện để phòng thủ và phản công. Những cú tấn công dữ dội từ sinh vật chạm phải luồng linh khí của cậu, phát ra ánh sáng rực rỡ. Cậu né tránh chính xác, phản công hiệu quả, cảm nhận từng nhịp rung động của sinh vật.

Trong quá trình luyện tập, Lâm Tiêu gặp những đồng môn mới do sư phụ triệu tập. Một cô gái tên Bạch Ngọc, dáng mảnh mai nhưng ánh mắt sắc bén, nhanh nhẹn, tiến đến chào hỏi: “Ngươi là Lâm Tiêu, phàm nhân mới à? Nghe nói ngươi vừa vượt qua Thử Thách Linh Khí.” Lâm Tiêu gật đầu, ánh mắt sáng rực: “Đúng, ta sẽ cố gắng học hỏi.” Bạch Ngọc mỉm cười: “Cố gắng luyện tập đi, sư phụ không dễ tính đâu.”

Một phàm nhân khác, tên Hàn Lễ, cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt dò xét Lâm Tiêu: “Ngươi có thể luyện khí tốt, nhưng đừng nghĩ sẽ dễ dàng vượt qua chúng ta.” Lâm Tiêu không đáp lời, chỉ gật đầu, tập trung tinh thần luyện chiêu thức. Cậu biết rằng, đồng môn vừa là đối thủ vừa là người học hỏi kinh nghiệm, và mỗi trận đấu đều là cơ hội rèn luyện.

Khi mặt trời lên cao, sư phụ bắt đầu thử thách thực chiến. Những sinh vật linh khí xuất hiện dày đặc, bao quanh bãi đất, tấn công đồng loạt. Lâm Tiêu vận dụng toàn bộ kỹ năng vừa học, điều khiển chiêu thức con rồng nhỏ để phòng thủ và phản công. Sinh vật lao tới dữ dội, nhưng cậu đã quen với nhịp điệu linh khí, né tránh chính xác, phản công từng đòn, cảm nhận năng lượng và dự đoán hướng di chuyển.

Trong lúc luyện tập, Hàn Lễ lao vào, ánh mắt sắc bén: “Ngươi dám dùng chiêu thức đó sao? Hãy thử xem!” Hai người lao vào trận đấu, luồng linh khí va chạm mạnh mẽ, phát ra ánh sáng chói lòa. Lâm Tiêu kết hợp phản xạ, linh khí và trí tuệ, dần chiếm ưu thế, buộc Hàn Lễ thừa nhận: “Ngươi đáng gờm. Hãy tiếp tục luyện tập, ta sẽ theo dõi tiến trình của ngươi.”

Sư phụ đứng bên cạnh, ánh mắt tán thưởng nhưng vẫn nghiêm: “Tốt lắm, phàm nhân nhỏ. Ngươi đã biết kết hợp trí tuệ, linh khí và chiêu thức. Nhưng sức mạnh chỉ là công cụ. Tinh thần, bản năng sinh tồn và sự nhẫn nại mới quyết định đích đến.”

Chiều đến, sư phụ dẫn Lâm Tiêu lên đỉnh núi nhỏ, nơi linh khí đặc quánh. Người nói: “Bài học hôm nay không chỉ là chiêu thức, mà còn là tinh thần chiến đấu và khả năng thích nghi. Ngươi đã vượt qua bước đầu, nhưng con đường tu tiên còn vô số thử thách, sinh vật kỳ bí và đối thủ tiềm năng.”

Lâm Tiêu cúi đầu, tay vẫn đặt trên viên linh thạch, ánh mắt sáng rực quyết tâm. Cậu biết rằng, hôm nay mình học được nhiều hơn chỉ là luyện khí hay tạo chiêu thức: đó còn là bài học về trí tuệ, tinh thần và khả năng thích ứng. Mỗi bước đi, mỗi hơi thở, đều là bài học quý giá trên con đường tu tiên.

Khi đêm xuống, rừng trúc chìm trong ánh trăng mờ ảo, viên linh thạch phát sáng dịu dàng. Lâm Tiêu ngồi bên bờ hồ, hít thở sâu, cảm nhận từng nhịp luồng linh khí. Tim cậu đập đều, lòng tràn đầy quyết tâm: phàm nhân này sẽ không bỏ cuộc, sẽ từng bước thăng tiến, và một ngày nào đó trở thành huyền thoại trong thế giới tu tiên.

Trên con đường trở về làng, Lâm Tiêu nhìn lại sư phụ, đồng môn và bãi luyện tập, ánh mắt vừa kính trọng vừa háo hức. Cậu biết rằng, hôm nay mình đã nhận được sự dẫn dắt quý giá, nhưng còn vô số bài học và thử thách phía trước. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều sẽ quyết định tương lai, và không gì có thể ngăn cản ý chí một phàm nhân dám bước vào thế giới tu tiên đầy huyền bí.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×