Quán bar Rồng Ngọc không giống bất kỳ quán bar nào mà Phong từng biết. Nó không phô trương, không có những bảng hiệu neon loè loẹt. Lối vào là một cánh cửa gỗ trầm hương không tên, nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ ở quận 1. Nhưng khi cánh cửa đó mở ra, cả một thế giới khác hiện ra.
Nội thất bên trong là sự kết hợp tinh xảo giữa kiến trúc phương Đông và sự xa hoa của phương Tây. Mọi thứ đều tĩnh lặng, sang trọng. Những vị khách ở đây đều là những nhân vật tầm cỡ, họ nói chuyện khe khẽ, cử chỉ lịch thiệp. Nhưng Phong biết, đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng đó là những âm mưu, những giao dịch ngầm trị giá hàng triệu đô la.
Phong, trong thân xác của "Miêu Ảnh", bước vào. Chiếc đầm đen ôm sát, mái tóc bồng bềnh và đôi mắt xanh ma mị của anh lập tức thu hút vài ánh nhìn tò mò. Anh cố gắng bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót như "Miêu Ảnh" đã dạy, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Mỗi bước đi là một lần anh tự nhủ: Mày là Miêu Ảnh. Mày là kẻ đi săn.
"Cô có hẹn trước không?" một gã vệ sĩ to như hộ pháp chặn anh lại ở lối vào khu vực VIP.
Phong không nao núng. Anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt gã, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy thách thức. Anh ghé sát vào tai gã, thì thầm một câu mật khẩu mà anh đã moi được từ trí nhớ của "Miêu Ảnh": "Rồng xanh nhả ngọc."
Gã vệ sĩ sững người một giây, rồi lập tức cúi đầu, cung kính mở cửa.
Trong căn hộ an toàn.
"Cậu ta vào được rồi!" Đội trưởng Khánh thốt lên, giọng vừa căng thẳng vừa có chút thán phục.
Trên màn hình, họ thấy mọi thứ qua một chiếc trâm cài tóc tinh xảo của "Miêu Ảnh", một thiết bị ghi hình và nghe lén do đội kỹ thuật của sở cảnh sát chế tạo. "Miêu Ảnh", trong thân xác Phong, ngồi bất động, hai mắt dán chặt vào màn hình. Cô ta đang theo dõi một gã cảnh sát đang cố gắng diễn vai của chính cô ta. Cảm giác thật trớ trêu. "Ngu ngốc," cô ta lẩm bẩm khi thấy Phong suýt vấp ngã, "đừng nhìn thẳng vào camera an ninh."
Bên trong phòng VIP.
Căn phòng chìm trong khói xì gà và mùi rượu mạnh. Giữa phòng là một bàn poker lớn. Xung quanh bàn là những nhân vật máu mặt của thế giới ngầm. Và ngồi ở ghế chủ tọa, lưng quay về phía cửa, là một người đàn ông mặc bộ vest trắng, tóc đã hoa râm. Lão Rắn.
Phong được dẫn tới một ghế trống. Anh ngồi xuống, tim đập thình thịch.
Lão Rắn từ từ quay lại. Hắn ta không có vẻ gì là một tên trùm xã hội đen. Trông hắn phúc hậu, điềm tĩnh, giống một vị giáo sư già hơn. Nhưng đôi mắt của hắn, sắc và lạnh lẽo, như thể có thể nhìn thấu tâm can người đối diện.
"Lâu lắm không gặp, Miêu Ảnh," Lão Rắn lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc. "Nghe nói cô vừa có một chuyến 'nghỉ dưỡng' của chính phủ. Dạo này trông cô có vẻ... khác."
Phong cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn ta đang thử anh.
Anh ngước lên, nở nụ cười quyến rũ mà anh đã tập luyện hàng trăm lần. "Trải qua một phen thập tử nhất sinh, ai mà không khác chứ, thưa ông?" anh đáp lại, giọng điệu vừa nũng nịu vừa có chút bất cần. "Nhưng nhờ vậy mà tôi mới có tiền vốn để đến đây thử vận may với các vị đây."
Ván bài bắt đầu. Phong cố gắng vận dụng những gì "Miêu Ảnh" đã dạy và khả năng phân tích tâm lý tội phạm của một cảnh sát. Anh chơi một cách liều lĩnh, táo bạo, đúng với phong cách của "Miêu Ảnh". Có những lúc anh thua đậm, nhưng cũng có những ván anh thắng lớn bằng những cú lừa ngoạn mục.
Không khí trên bàn bài ngày càng căng thẳng. Tiền cược ngày một lớn. Cuối cùng, đến một ván bài quyết định. Phong chỉ còn lại đúng 100 ngàn đô la tiền vốn. Anh nhìn vào những lá bài trên tay mình. Một sảnh Rồng. Một bộ bài rất mạnh. Nhưng anh không biết Lão Rắn đang cầm gì.
Anh hít một hơi thật sâu. Anh quyết định chơi tất tay. "All in."
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lão Rắn. Hắn ta nhìn Phong, một cái nhìn xoáy sâu. Thời gian như ngưng đọng.
Sau một hồi lâu, Lão Rắn bất ngờ mỉm cười và úp bài xuống. "Cô thắng. Can đảm lắm."
Phong thở phào nhẹ nhõm. Anh đã thắng.
"Cô Miêu Ảnh," Lão Rắn nói tiếp. "Tôi có vài chuyện muốn bàn riêng với cô. Mời cô vào phòng trong."
Đây rồi! Cơ hội mà anh chờ đợi.
Trong phòng làm việc riêng của Lão Rắn, hắn ta rót cho Phong một ly rượu. "Tôi có một phi vụ mới cho cô."
Đúng lúc đó, điện thoại của Lão Rắn reo lên. Hắn ta ra hiệu cho Phong chờ một chút rồi quay lưng lại nghe điện thoại. Chiếc laptop của hắn vẫn đang mở trên bàn.
Đây là thời cơ duy nhất. Phong khéo léo đặt chiếc nhẫn trên ngón tay mình (một thiết bị sao chép dữ liệu siêu nhỏ) lên khu vực cảm ứng của chiếc laptop. Quá trình sao chép diễn ra trong im lặng. Anh cần lấy được bằng chứng về mối liên hệ giữa Lão Rắn và một vài kẻ đầu sỏ trong sở cảnh sát.
5 giây... 10 giây...
Bất ngờ, Lão Rắn kết thúc cuộc gọi và quay người lại nhanh hơn dự tính. Hắn ta nhìn thấy bàn tay của Phong đang đặt trên laptop của mình.
Đôi mắt hiền từ của Lão Rắn lập tức trở nên lạnh lẽo, đầy sát khí.
"Cô vừa làm gì vậy, Miêu Ảnh?"